SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 179

động tác của lão Hồng vẫn còn thành thục lắm. Kim Long nhìn xung quanh như muốn
học hỏi, chỉnh sửa xong chiếc cày thì hạ giọng hỏi ông Phương:

- Tôi dùng cặp trâu nào đây?
Ông Phương nhìn Kim Long dò xét như ngầm ý bảo Kim Long rằng anh ta còn trẻ,

chỉ cần học tập, không cần phải chính thức cày ruộng rồi đi đến chỗ buộc, dắt con trâu
nái Mông Cổ ra. Con trâu này với Kim Long chẳng lạ lùng gì. Mùa xuân mấy năm
trước, chúng tôi cùng chăn trâu bên bờ sông, đôi mắt của nó luôn luôn có ảnh ngược
của Kim Long. Con trâu rất ngoan ngoãn đứng cạnh anh ta, mồm nhai nhóp nhép. Ông
Phương đảo mắt một vòng và dừng lại chăm chú nhìn cậu. Hình như đã phát hiện ra cái
vẻ hùng dũng của cậu, đôi mắt ông ta rực sáng, gọi tôi:

- Giải Phóng! Dắt con trâu nhà mày lại đây cày chung với con trâu nái này!
Ông ta đi một vòng quanh cậu rồi tặc lưỡi:
- Thực ra nó hoàn toàn có thể kéo cày một mình. Xem này, đầu rất to, trán phẳng,

mồm rộng, mắt tinh, cặp chân trước thẳng chứng tỏ sức khoẻ vô địch, chân sau cong
như cánh cung, chạy nhanh như gió. Đáng tiếc là mất một chiếc sừng, nếu không sẽ là
một con trâu thập toàn thập mỹ đây! Kim Long, con trâu này giao cho anh!

Kim Long tiếp lấy sợi dây thừng, buộc vào cổ trâu rồi quát to một tiếng “Đi!”.

Nhưng cậu chẳng hề nhúc nhích, vẫn đứng cúi đầu nhai nhai một cách bình thản. Anh
ta lôi mạnh sợi dây kéo về phía trước nhưng cậu vẫn đứng bất động. Loài trâu mà chưa
xỏ mũi thì đừng hòng kéo chúng đi đâu nếu chúng không muốn, cậu cũng thế, do vậy
mà mọi con trâu trên thế gian đều phải chịu cực hình do con người bày ra này.

Tây Môn Trâu ơi! Vốn cậu có thể thoát khỏi kiếp bị xỏ mũi nếu cậu vẫn cứ là con

trâu hiểu tình người của bố tôi, cậu có thể là con trâu duy nhất từ xưa đến nay của vùng
Đông Bắc Cao Mật không bị xỏ mũi. Nhưng bây giờ cậu lại không nghe lời, mọi người
ập đến xô đẩy mà cậu vẫn đứng như trời trồng khiến ông Phương nổi điên:

- Trâu mà không xỏ mũi thì làm sao sai bảo được? Lẽ nào Mặt Xanh có bí quyết gì

chăng?

Tây Môn Trâu bạn tôi ơi! Họ buộc bốn chân cậu lại rồi luồn từ sau đến trước một

cái đòn, dây buộc thít chặt lại, cậu không thể đứng được nữa, ngã lăn ra đất. Theo lời
ông Phương, đối với những con trâu bình thường khác thì chẳng cần phải như thế,
nhưng họ sợ cậu, họ đã biết cái lai lịch chẳng tầm thường của cậu, lỡ cậu giở chứng
giữa chừng thì không có cách nào để xỏ mũi được. Ông Phương bảo mọi người ấn đầu
cậu thật chặt xuống đất rồi dùng ngón tay phanh mũi cậu ra. Ông ta tìm đến chỗ mỏng
nhất của vách ngăn hai lỗ mũi của cậu rồi bảo ai đó dùng một que sắt đã đốt đỏ rực
chuẩn bị sẵn đâm xuyên qua. Một sợi khói vàng bay lên, một mùi thịt cháy khét lẹt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.