SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 182

người nông dân chân chính nói:

- Hình như con trâu này bị bệnh rồi!
Còn Điền Quý, một kẻ cơ hội thì độc địa văng một câu đầy ác ý:
- Nó vẫn mạnh ù đấy chứ, năm ngoái còn kéo cày một mình với lão Lam, sao bây

giờ lại nằm kềnh giả chết thế? Chắc là muốn phản đối công xã nhân dân đấy mà!

Hồng Thái Nhạc liếc xéo về phía bố tôi, nói một cách lạnh lùng:
- Đúng là chủ nào tớ nấy!
- Đánh nữa đi! Tôi không tin là đánh mà nó không dậy! Kẻ phản tặc Trương Đại

Tráng gào lên, mọi người cùng nhau hưởng ứng.

Rồi bảy tám thợ cày quây thành một vòng tròn chung quanh, nắm chặt roi chuẩn bị

đồng loạt bổ xuống người cậu. Đúng lúc ấy, con trâu nái Mông Cổ giống như một bức
tường mục nát, đổ ập xuống. Nhưng ngay lập tức, nó gượng dậy, toàn thân run rẩy, đôi
mắt lấm lét, cái đuôi dài ngoẵng buông xuôi giữa hai chân sau. Mọi người cười ồ lên
khoái chí, có ai đó nói:

- Kìa, chưa đánh mà đã làm cho con trâu nái chết khiếp rồi!
Kim Long mở dây buộc cho con trâu nái, dắt nó sang một bên. Con trâu vẫn còn run

nhưng xem ra đã bình tĩnh trở lại.

Tây Môn Trâu ơi! Sao cậu vẫn cứ nằm đấy khi mà từng roi từng roi cứ liên tục vút

xuống người? Hết roi này đến roi khác, hết người này đến người khác... Trên mình cậu
vết roi ngang dọc và từ đó, máu bắt đầu rươm rướm chảy. Tiếng roi quất vào máu nghe
là lạ và dường như thấy máu, những kẻ ác độc ấy càng lên tinh thần, những cái quất
ngày một mạnh hơn. Máu đã ướt đẫm thân thể cậu rồi!

Khi họ bắt đầu đánh cậu, nước mắt của tôi đã ứa ra. Tôi kêu khóc, tôi van nài, tôi

xông lên để cứu cậu. Tôi muốn nằm phục lên người cậu để nhận bớt những ngọn roi.
Nhưng vai tôi đã bị những ai đó giữ chặt. Tôi đạp, tôi cắn song họ vẫn không buông.
Họ muốn xem một màn kịch buồn. Tôi không hiểu vì sao những con người vốn lương
thiện, nào là chú, là bác, là anh, là bạn… của tôi ngày nào cũng lại biến thành những kẻ
sắt đá và độc ác đến thế…

Cuối cùng thì những người đánh cậu cũng đã thấm mệt. Họ dừng roi, tiến lên xem

xét. Chết rồi à? Chưa chết! Mắt cậu vẫn nhắm, máu chảy nhuộm đỏ cả đất. Cậu há
mồm thở mạnh, mồm vùi trong đất, bụng co thắt mạnh như một con trâu nái chuẩn bị
đẻ con.

- Xưa nay chưa từng có con trâu nào ngang ngạnh đến thế!
Những người đánh cậu cuối cùng cũng lên tiếng thở dài. Nét mặt họ biểu lộ nhiều

trạng thái tình cảm khác nhau, nhưng tôi nhận ra ai cũng có một chút tự xấu hổ với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.