SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 254

được một đạo diễn, một nhà quay phim. Này nhé, một chiếc máy quay, đẩy, kéo, giật
lùi, toàn cảnh, cận cảnh, đặc tả... Cục gạch bay, đầu Nghinh Xuân, “bốp”, cục gạch vỡ
làm đôi và máu nhỏ giọt, chảy xuống má... toàn cảnh mọi người há hốc mồm, ánh mắt
hoảng kinh... và cuối cùng, Nghinh Xuân nằm dưới đất.

- Mẹ ơi! Đấy là tiếng của Bảo Phượng. Nó chạy đến, quỳ xuống bên cạnh mẹ, túi

thuốc lệch sang một bên lưng: Ai đã làm chuyện này?

Hồng Thái Nhạc phát lên một tiếng chửi thề rồi xiêu vẹo chạy về phía tôi đang nấp.

Tôi không bỏ chạy, mặc dù tôi có thể rời xa chỗ nấp trong chớp mắt. Chuyện do tôi gây
ra, cho dù không cố ý nhưng tôi chấp nhận sự trừng phạt. Cho dù Hồng Thái Nhạc là
người có ý truy tìm kẻ gây ra tai họa song người phát hiện ra tôi trước tiên không phải
là lão vì lão đã quá già, mắt mũi kèm nhèm, mà là Mạc Ngôn. Cái tinh ranh của một
con mèo hoang và lòng hiếu kỳ bệnh hoạn kết hợp khiến nó là người đầu tiên nhận ra
tội phạm là tôi. Nó hét lên:

- Chính con lợn này làm đấy!
Nó vô cùng phấn khích trước phát hiện của mình. Tôi vẫn cứ đứng đó, một cách gan

lì và chịu đựng, cổ họng phát ra những âm thanh là lạ nửa như muốn phân trần, nửa như
những lời nhận lỗi nhưng cũng sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt của con người. Hình
như mọi người tỏ ra nghi ngờ điều này, cho nên dưới ánh trăng tôi nhìn thấy họ ngơ
ngác nhìn nhau.

- Tôi khẳng định chính con lợn này đã làm! Mạc Ngôn tiếp tục nói như đinh đóng

cột. Tôi đã từng chứng kiến nó dùng móng kẹp cành cây khô viết chữ trên đất đấy!

- Ông trời con! Mày có thấy nó kẹp con dao nhỏ khắc bia mộ cho bố mày bằng loại

chữ triện Mai Hoa không? Lão Hồng chế nhạo.

Mạc Ngôn chưa chịu thôi, ngoác mồm định nói tiếp thì bị Tôn Báo nhảy tới xách

tai, thúc đầu gối vào mông kéo sang một bên, gằn nhỏ:

- Thằng lỏi, mày có ngậm cái miệng quạ lại không nào?
- Con lợn này tại sao lại xổng chuồng được? Lão Hồng bực dọc hỏi: Ai chịu trách

nhiệm nuôi nó, phải trừ công điểm!

Bà Bạch lạch bạch chạy tới. Hoa hạnh bay theo bước chân bà trông giống những

đóa hoa tuyết nhẹ tênh. Những ký ức lại mơ hồ ẩn hiện, tôi không phân định được rõ
ràng song chỉ nghe tim mình đau nhói lên.

- Bắt nó nhốt vào chuồng mau! Thật chẳng ra cái quái gì cả! Lão Hồng quát lớn, ho

lên một tràng rồi đi về phía phòng máy.

Có lẽ nỗi lo cho con lớn hơn nỗi đau của chính mình nên Nghinh Xuân đã nhanh

chóng hồi tỉnh, ngồi bật dậy. Mẹ! Bảo Phượng la lớn, một tay đỡ mẹ, một tay mở túi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.