SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 331

Trong cuốn “Ghi chép về chuyện nuôi lợn”, Mạc Ngôn cho rằng tôi đã cắn sứt dái

của Hồng Thái Nhạc khiến lão trở thành một kẻ tàn tật suốt đời. Anh ta viết rằng, tôi -
tức Lợn mười sáu, tức Vua Lợn - men theo lão và khi thấy lão đứng vạch quần đái dưới
gốc cây hạnh nghiêng, tôi đã tấn công lão từ phía sau. Anh ta còn kể về ánh trăng, về
hương thơm của hoa hạnh, về những con ong hút mật hoa. Lời lẽ của anh ta sao mà mỹ
miều, chẳng hạn: “Dưới ánh trăng, con đường làng quanh co uốn lượn như một dòng
sông sữa”... Thằng cha này đã viết về tôi như một con quái vật chuyên cắn dái người, rõ
ràng là nó đã lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Nghĩ lại, Lợn mười sáu tôi cả đời
đường đường chính chính, làm sao có thể lén lút tấn công một người đang đái cơ chứ?
Đúng là những lời bịa đặt, tôi đọc cuốn này mà vô cùng ác cảm. Anh ta còn viết rằng,
mùa xuân năm ấy, tôi tung hoành gây án khắp vùng Cao Mật. Thử đọc một đoạn anh ta
viết xem:

“... Những khúc ruột trâu trắng bầm nằm vung vãi khắp nơi trộn lẫn với bùn và cát...

Những con còn chút hơi tàn thì lồng lên chạy như điên, lôi theo những đùm ruột lòng
thòng trên đất, đau đớn kêu vang trời và cuối cùng ngã vật xuống, chết...”.

Rõ ràng anh ta đã phát huy hết khả năng tưởng tượng của mình để biến tôi thành

một con ác quỷ. Kỳ thực, kẻ gây ra cái chết thảm khốc của những con trâu này là một
con sói lưu lạc từ vùng núi Trường Bạch về. Hành tung con sói này rất bí mật, sau khi
gây án chẳng để lại dấu tích gì, cho nên những tội ác ấy bị Mạc Ngôn đổ lên đầu tôi.
Sau này, con sói già ấy lưu lạc đến bãi bồi Ngô gia, chẳng cần tôi ra tay mà nó đã bị
con cháu tôi đạp nát như như một đống phân.

Sự thực là thế này. Một đêm nọ tôi và chị Hằng đang kết bạn lang thang, lưu luyến

không muốn rời những con đường thân thuộc của làng Tây Môn. Đang lúc chân tôi
bước trong rừng hạnh, vô tình trông thấy Hồng Thái Nhạc. Hình như lão đã chui từ
dưới huyệt mộ lên, đang đứng đái dưới gốc cây hạnh nghiêng, bi đông rượu quàng
trước ngực. Vốn là một tay có tửu lượng chẳng vừa, lão uống đến độ hóa thành một con
quỷ rượu, nói theo cách của Mạc Ngôn, lão là kẻ “mượn rượu để tưới lên phần u tối
trong con người lão”. Lão đứng đó, vừa đái vừa la hét:

- Thả tao ra! Chúng mày đúng là bọn chó má... Chúng mày định giữ chân giữ tay,

định bịt mồm ông à?... Các con ơi! Có đem ông mày giã thành tương thì ý chí cách
mạng của ông mày cũng không mất được đâu! Bọn quỷ chúng mày không tin, nhưng
ông thì tin...

Bị lời mê mê sảng sảng của lão hấp dẫn, tôi và chị Hằng lò dò theo lão dạo khắp

rừng hạnh. Lão sờ hết cây này đến cây khác, lỡ có cây nào ngáng đường là lão đấm cho
mấy cái, mở miệng răn đe:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.