SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 371

bọn tạp chủng, bọn lai căng làm. Ông đang tò mò vì muốn biết tôi làm sao có thời gian
để làm công việc tổ chức này phải không? Thông thường thì khoảng bốn giờ sáng, cho
dù là đêm sáng trăng hay là dưới ánh sao mai, cho dù là đêm đông hay đêm hè, tôi đều
rời khỏi nhà để đi đánh nhau hay tìm bạn tình hoặc hội nghị. Nói chung, con người các
ông làm được điều gì, loài chó chúng tôi cũng làm được tất. Năm đầu tiên tôi còn chui
lỗ hổng dưới chân tường ra ngoài, năm thứ hai đã không cần cách thức hạ đẳng ấy nữa.
Chỉ một bước nhảy là tôi đã bám vào bậu cửa sổ, thêm một bước nhảy nữa là tôi đã ở
ngoài ngõ Thiên Hoa.

Tôi kể tiếp chuyện con trai ông đây. Nó đúng là một đứa con có hiếu. Lúc mới đi

học, vợ ông đưa nó đi bằng xe đạp, nhưng giờ đến lớp và tan lớp không thuận tiện với
công việc của vợ ông. Điều này khiến cho vợ ông trở nên cáu gắt và cục cằn, chửi
chồng, chửi con ra rả. Cho nên con trai ông không yêu mẹ mà yêu bố hơn. Có lần tôi
nghe nó nói:

- Mẹ không cần đưa đón con nữa, con tự đi tự về.
Vợ ông gạt phắt:
- Không được, lỡ xe đụng, chó cắn thì sao? Bị bọn xấu chọc ghẹo, bị mẹ mìn dụ dỗ

đi mất thì làm thế nào?

Lúc ấy, tình hình trị an không được tốt lắm. Trước tiên là sáu nữ tặc từ phương nam

đến phố huyện tự xưng là “Phách bà tử”, bọn này giả trang thành người bán hoa, bán
kẹo, bán đồ chơi... nhưng trong người lúc nào cũng có một loại thuốc mê, gặp đứa trẻ
nào đáng yêu, khỏe mạnh, chỉ cần vỗ vào trán đứa bé ấy một cái, đứa bé cứ lẽo đẽo
theo sau bọn chúng. Con trai của giám đốc ngân hàng công thương Hồ Lan Thanh bị
bắt cóc đòi tiền chuộc hai triệu nhân dân tệ. Lão Hồ chẳng dám báo cảnh sát, rút hầu
bao một triệu tám để chuộc con về. Con trai ông vỗ vỗ vào cái mặt xanh, nói:

- Phách bà tử chuyên môn bắt những đứa trẻ đẹp, còn con xấu thế này, có tự giác đi

theo chúng, chúng cũng đuổi con về mà thôi. Còn nếu có gặp bọn bắt cóc, mẹ thì làm
được gì, mẹ có chạy được đâu ...

Con trai ông nhìn cặp mông và đôi chân cao thấp của mẹ nói một cách vô tình. Vợ

ông rất đau lòng, khóc nức nở:

- Con trai, con không hề xấu, mẹ xấu, mẹ thọt chân ...
Con trai ông ôm lấy chân mẹ, nói:
- Mẹ không xấu, mẹ đẹp nhất! Mẹ đừng đưa con nữa, để chó nhà ta đưa đón con.
Cả hai cặp mắt đều đổ dồn về tôi. Tôi ngẩng đầu, vận sức sủa một tràng thật dài, ý

bảo: Không có vấn đề gì, tất cả hãy tin vào tôi, tôi nhận trách nhiệm. Họ bước đến bên
tôi, con trai ông ôm lấy cổ tôi, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.