SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 40

- Xem ra không cho nếm chút lợi hại, e nó không chịu mở miệng đâu. Hình như đó

là giọng nói của Hồng Thái Nhạc. Ngay sau đó là một khoảng im lặng như tờ, rồi có
tiếng kêu rú của bà Bạch. Máu trong ngực tôi như đông cứng lại, không thể nghĩ ra họ
đang dùng loại hình phạt thảm khốc nào mà làm cho một người đàn bà lại có thể rú lên
như thế.

- Nói đi, không nói thì tra tiếp!
- Tôi nói, tôi nói...
Tôi choáng váng như bị một tảng đá nặng rơi vào đầu. Được, bà cứ nói, thế nào tôi

cũng chết thôi! Để cho bà vì tôi mà chịu cực hình, thà là tôi chết đi cho rảnh nợ.

- Nói, giấu ở đâu?
- Giấu ở... ở mảnh đất ở thôn Đông, trong miếu Quan Đế ở thôn Bắc, trong bụng

con trâu nái... Tôi thật không biết, thực ra không có của cải gì hết, trong cải cách ruộng
đất lần thứ nhất, chồng tôi đã đem nộp hết cả rồi.

- Con mụ to gan! Mày dám đùa với bọn tao à?
- Các ông tha cho tôi, thật tình tôi không biết gì cả.
- Lôi mụ ta ra ngoài!
Tôi nghe rõ ràng cái mệnh lệnh uy nghiêm ấy phát ra từ gian nhà chính. Người phát

ra lệnh ấy chắc chắn đang ngồi trên cái ghế gỗ màu đỏ mà tôi vẫn ngồi, bên cạnh ghế là
cái bàn bát tiên, trên bàn có bút, mực, nghiên... Bức tường sau bàn có treo một bức họa
“Ngũ tử chúc thọ”, đằng sau bức họa, trong tường giấu bốn mươi thỏi bạc ròng, mỗi
thỏi nặng năm mươi lạng; hai mươi lạng vàng cùng rất nhiều trang sức của bà Bạch...
Tôi thấy hai tay dân quân lôi bà Bạch đầu tóc xổ tung, áo quần rách bươm, toàn thân
ướt đầm - không biết là máu hay mồ hôi - đi ra. Vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của
vợ, mọi ước muốn của tôi thành tro bụi. Ôi bà Bạch, bà đối với tôi sao mà trung thành
son sắt! Có được người vợ như bà, Tây Môn Náo tôi chẳng tiếc là mình đã từng gây
chuyện đối với thế gian này.

Sau lưng bà Bạch là hai tay dân binh mang súng dài. Tôi bỗng hiểu ra rằng họ đưa

bà Bạch đi bắn. Hai tay bị trói quặt đằng sau, tôi đành phải dùng đầu húc vào cửa sổ, la
lớn:

- Đừng bắn vợ tao!
Rồi nói với Hồng Thái Nhạc:
- Đồ gõ trống múa xương kiếm ăn hạng ba kia! Đối với tao, mày không bằng con c.

trong quần tao. Nhưng tao không gặp thời, rơi vào tay bọn cùng khổ chúng mày, ý trời
khó tránh, tao chịu thua rồi, tao là con là cháu của chúng mày vậy.

Hồng Thái Nhạc cười lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.