SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 42

đấu tố tao. Đây là thời thế, thời của những người có tiền như tao đã hết, do vậy tao
chẳng thèm động đến một sợi lông của chúng mày.

- Mày nói đúng! Hồng Thái Nhạc nói: Mày là thằng thông hiểu đại cục, là thằng

thức thời. Với tư cách cá nhân, tao thực sự thán phục mày, thậm chí còn muốn uống vài
ly với mày, kết huynh đệ với mày. Nhưng là người của cách mạng, tao với mày có mối
thù không đội trời chung, tất phải tiêu diệt mày, đây không phải là oán thù cá nhân mà
là oán thù giai cấp. Mày là đại diện cho giai cấp cần phải tiêu diệt triệt để, nếu mày bắn
chết tao, tao sẽ thành liệt sĩ của giai cấp cách mạng, sau đó nhân dân sẽ bắn chết mày,
mày lại trở thành liệt sĩ của giai cấp địa chủ phản cách mạng...

Tôi cười chảy nước mắt, cười như chưa bao giờ được cười, nói:
- Hồng Thái Nhạc! Mẹ tao là người tin Phật, tao cả đời chưa hề sát sinh, đó là do tao

tận hiếu với mẹ đó thôi. Mẹ tao nói, sau khi bà chết đi mà tao ra tay sát sinh thì ở dưới
âm ty bà sẽ rất đau khổ. Cho nên, mày muốn thành liệt sĩ thì cứ đi tìm người khác, còn
tao, tao sống đã đủ rồi, tao muốn chết. Nhưng cái chết của tao không có quan hệ đến
giai cấp như mày nói. Tao chỉ là người dựa vào sự thông minh, sự cần mẫn mà làm nên
gia tài, xưa nay chẳng gia nhập vào giai cấp nào cả. Tao có chết cũng chẳng trở thành
liệt sĩ liệt siếc gì cả. Tao cảm thấy sống như thế này quả là nhục nhã, quá nhiều việc
không rõ ràng nên lòng không thể an, thà chết còn hơn.

Đưa súng dí vào thái dương, tôi nói tiếp:
- Còn một ngàn đồng Đại dương trong một cái chum chôn dưới chuồng lừa, xin lỗi,

bọn mày đầu tiên phải đào hết phân gia súc mới có thể thấy chiếc bình, muốn có tiền thì
trước tiên phải ngửi phân thối.

- Không hề gì! Hồng Thái Nhạc nói: Để có một nghìn đồng Đại dương, không chỉ

phải đào phân, mà bảo chúng tao nhảy vào bể phân bơi lội cũng được. Nhưng tao
khuyên mày đừng chết, cũng có thể tao cho mày con đường sống để mày còn thấy bọn
tao đổi đời một cách triệt để như thế nào, để mày còn thấy bọn tao oai phong làm một
ông chủ xây dựng một xã hội công bình như thế nào.

- Xin lỗi, tao không muốn sống nữa. Thói quen của tao là muốn thấy người khác

quỳ gối khấu đầu trước tao, chứ tao không muốn quỳ gối khấu đầu trước người khác.
Kiếp sau có duyên thì gặp lại!

Tôi bóp cò, súng không nổ. Đồ chó chết! Trong lúc tôi đang loay hoay với cây súng

thì Hồng Thái Nhạc giống như một con hổ dữ chồm tới, đoạt lấy khẩu súng trong tay
tôi, bọn dân binh cũng thừa cơ xông đến, dùng dây thừng trói tôi lại.

- Đồ ngu, mày kém đến thế là cùng. Hồng Thái Nhạc giơ cây súng lên, nói: Mày

không cần phải hạ súng xuống. Ưu điểm lớn nhất của súng rulô là chẳng sợ đạn thối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.