SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 422

mồm nói: Không cần! Nhưng rất cương quyết, cô ấy dùng đầu gối đè lên ngực ông rồi
từ từ cởi cúc áo. Tôi biết ông không muốn nhận sự săn sóc này, nhưng không thể từ
chối. Con ông đã giúp mẹ lột sạch quần áo, ông trần truồng nằm dưới ánh điện sáng
trưng. Vợ ông vừa dùng khăn lau người cho ông vừa khóc, con ông cũng khóc và tôi
thấy hình như ông cũng khóc, khóc rất chân thành.

Trong suốt thời gian ấy, vợ ông chẳng nói lấy một lời, ông cũng chẳng mở miệng.

Chỉ có con ông luôn mồm hỏi:

- Ai đánh bố thế hả bố? Con sẽ tìm người ấy để báo thù!
Ông không trả lời, mẹ nó cũng chẳng nói gì thêm. Nó đành hỏi tôi:
- Chó bốn! Ai đánh bố tao, mày dẫn tao đi tìm để báo thù!
Tôi cúi đầu. Thật đáng tiếc, cậu chủ! Mưa to quá, mùi vị không thể lan đi được xa.
Cô ấy đã mặc cho ông một bộ quần áo mới, rộng rãi và sạch sẽ. Bộ quần áo màu

trắng khiến mặt ông càng xanh, càng đen. Sau cùng cô ấy nói với con:

- Khai Phóng! Sắp sáng rồi, con vào ngủ đi, ngày mai còn đi học.
Tắt đèn phòng ngủ, cô đi vào nhà bếp. Chỉ khoảng mươi phút, bộ quần áo của ông

đã được giặt sạch sẽ. Phơi phóng xong, cô quay trở lại phòng khách, ngồi ở ghế salon,
đầu cúi xuống, hình như đang suy nghĩ điều gì. Cô ấy ở ngoài ánh sáng, tôi ở trong
bóng tối. Tôi quan sát rất kỹ gương mặt cô ấy. Đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn. Bà
chủ! Bà đang nghĩ gì?

Sáng hôm sau, cả phố huyện vô cùng rộn rịp. Hầu như góc phố nào cũng có người

cười, người nói, người kêu, người thở dài, thậm chí có cả người khóc. Bầu trời vẫn u
ám, mây đen dày nặng như sà thấp xuống mặt đất. Vợ ông đã bắt đầu làm bữa sáng,
hình như cô ấy đang làm miến. Mùi bột mì chua chua nồng nồng. Trong phòng, ông
đang ngáy ngon lành. Cuối cùng thì ông cũng đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon. Tôi
bỗng giật mình vì nhận ra một mùi vị quen thuộc phảng phất đâu đó, rất gần. A! Đúng
là mùi của Bàng Xuân Miêu. Mùi này đã ngưng tụ ngay ở trước cổng rồi. Tôi chỉ sủa
một tiếng rồi câm bặt, cúi đầu, bởi tôi thấy tinh thần mình rất nặng nề và bất an. Dường
như có bàn tay nào đó thật khỏe bóp chặt lấy cổ họng tôi.

Bàng Xuân Miêu đang lay cánh cổng rất mạnh, tiếng gọi cổng cũng rất to và dứt

khoát, có ẩn chút gì đó lo lắng và giận dữ. Vợ ông chạy ra mở cửa, hai người đàn bà
đăm đắm nhìn nhau qua cánh cổng hé mở. Có lẽ giữa hai người có bao nhiêu là điều
cần phải nói, song cuối cùng chẳng có câu nào được bật ra. Xuân Miêu sải bước rất
nhanh đi thẳng vào nhà, vợ ông theo sau, tay đưa về phía trước như muốn níu Xuân
Miêu giữ lại. Cả hai bước vào trong nhà, vợ ông đóng cửa phòng khách lại, thật kín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.