SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 423

Nhìn xuyên qua cửa kính, tôi thấy Xuân Miêu đi qua lối nhỏ trong nhà, đến thẳng

phòng ngủ của vợ ông và tôi nghe tiếng khóc của cô ấy vang lên, sau đó là tiếng khóc
của vợ ông. Con ông đang đứng trong nhà vệ sinh, vừa rửa mặt vừa khóc.

Tiếng khóc của hai người đàn bà cũng đã dứt, nhưng sau đó là một khoảng lặng rất

lâu. Câu đầu tiên tôi nghe từ miệng Xuân Miêu:

- Các người thật là độc ác, đánh anh ấy ra nông nỗi này!
- Bàng Xuân Miêu! Tôi và cô xưa nay không thù không oán. Đàn ông tốt trên đời

này đâu có thiếu, sao cô cố tình phá hoại gia đình tôi?

- Chị! Em biết là em có lỗi với chị. Em đã muốn xa anh ấy, nhưng em không làm

nổi... Đó là số mệnh của em...

- Giải Phóng! Anh tự quyết định đi...
Yên lặng giây lâu, tôi nghe rõ ràng ông nói:
- Hợp Tác! Anh xin lỗi em! Anh phải đi với cô ấy!
Bàng Xuân Miêu đỡ ông ngồi dậy khỏi giường, đi qua phòng khách và bước ra sân.

Con trai ông bê bát miến đang ăn dở đi theo ba người, ra đến sân, nó quỳ xuống, ngước
mặt lên, khóc:

- Bố ơi! Bố đừng bỏ mẹ... Dì Xuân Miêu cũng không cần đi đâu cả... Bà nội và bà

ngoại trước đây đều là vợ của ông Tây Môn, có sao đâu?

- Con ơi! Ông nghẹn ngào nói: Đó là xã hội cũ... Khai Phóng, chăm sóc cho mẹ nhé.

Mẹ con không có gì sai, bố mới là kẻ có tội. Bố tuy rời khỏi nơi đây, song bố vẫn còn
cơ hội chăm sóc hai người...

- Lam Giải Phóng! Anh có thể ra đi, nhưng anh hãy nhớ điều này: Nếu tôi còn chút

hơi thở, đừng bao giờ đem chuyện ly hôn ra nói với tôi! Vợ ông đang đứng trước nhà,
cười lạnh, nhưng đôi mắt thì lại đang khóc. Cô ấy bước xuống bậc tam cấp, có lẽ nước
mắt làm cô ấy không nhận rõ đường đi nên ngã dúi dụi xuống sân. Bò dậy, cô ấy đi
vòng qua mặt hai người, lôi Khai Phóng đứng dậy:

- Đứng dậy! Đàn ông chỉ quỳ trước lẽ phải!
Rồi lẳng lặng bước sang một bên, nhường đường cho hai người.
Giống như khi đêm Hợp Tác dìu ông vào nhà, sáng nay Xuân Miêu cũng ôm eo

lưng ông dìu đi từng bước ra khỏi nhà. Dưới sức nặng của ông, thân hình Xuân Miêu
xiêu vẹo, nhưng tôi không hiểu sức mạnh thần kỳ nào đó đã nâng đôi chân của cô ấy
đứng vững và bước từng bước một rời khỏi nhà. Vì một trạng thái tình cảm mơ hồ nào
đó chi phối, tôi chạy theo hai người ra đến khỏi cổng, rồi đứng đó dùng ánh mắt tống
tiễn. Hai người đang liêu xiêu trên ngõ Thiên Hoa, bùn nước bắn tung tóe làm vấy bẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.