SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 425

... Vợ ông buộc Khai Phóng phải ăn hết bát miến. Hai hàng nước mắt của nó chảy

thành dòng rơi xuống. Vợ ông không hiểu sao cũng ăn lấy ăn để bát của mình, và
dường như vẫn còn thòm thèm, cô ấy bê cái bát của Khai Phóng uống hết nước thừa
còn lại. Gương mặt cô ấy đỏ rựng lên vì cay, trán và sống mũi lấm tấm mồ hôi. Dùng
khăn lau miệng cho Khai Phóng, cô ấy nói thật điềm tĩnh và nghiêm khắc:

- Khai Phóng! Đứng thẳng dậy! Ăn nhiều, học cho tốt để trở thành người đàn ông

đội trời đạp đất. Họ muốn chúng ta chết, họ muốn biến chúng ta thành trò cười à? Đừng
hòng!

Tôi đưa Khai Phóng đi học, vợ ông đưa tôi đến ngoài cổng. Con ông quay lại ôm eo

mẹ, vợ ông vỗ vỗ vào lưng nó, nói:

- Con xem, con đã cao hơn mẹ rồi đấy!
- Mẹ, mẹ đừng bao giờ...
- Đừng lo! Vợ ông cười nói: Lẽ nào vì chuyện này mà mẹ treo cổ, nhảy giếng, uống

thuốc độc chết sao? Yên tâm đi nhé! Mẹ cũng sẽ đi làm đây. Mọi người ai cũng cần có
bánh quẩy, cũng có nghĩa là mọi người vẫn đang cần mẹ.

Chúng tôi vẫn đi theo con đường tắt. Nước trên sông Thiên Hoa dâng cao đến gầm

cầu. Gió đã thổi tốc mái chợ nông sản, mấy thương nhân Chiết Giang đang ngồi buồn
rầu trước đống vải và quần áo ướt đẫm nước mưa. Tuy mới sáng sớm mà không khí đã
oi bức vô cùng. Khai Phóng rất nhanh tay chụp được con hai nhái bên đường, đưa trước
mặt tôi, hỏi:

- Chó bốn! Mày muốn ăn không?
Tôi lắc đầu. Nó dùng một cọng cỏ buộc hai con lại với nhau rồi dùng lực ném lên

thật cao: Bay đi! Hai con nhái lộn nhào trên không trung và rơi tõm xuống nước.

Một dãy phòng học của trường tiểu học Phượng Hoàng bị sập mái trong đêm qua.

Trong cái rủi có cái may, nếu nó sập vào ban ngày, đúng vào giờ lên lớp thì hậu quả khó
lường, Bàng Kháng Mỹ làm sao có thể đứng đó mà nói những lời hay ý đẹp khi đi thị
sát tình hình phố huyện sau cơn mưa lớn? Trong sân trường đầy ngói vỡ và rác rưởi,
bọn trẻ con đang đuổi nhau, vui như tết vì không có phòng học. Mười mấy chiếc xe đắt
tiền đầy bùn đất đứng trước cổng trường. Bàng Kháng Mỹ mang đôi giày đi mưa màu
hồng nhạt, quần xắn đến quá đầu gối, vài vệt bùn dính trên làn da trắng nõn nà. Cô ta
đang nói vào chiếc loa điện cầm tay:

- Thưa quý thầy cô, các em học sinh! Cơn bão số chín kéo theo mưa lớn đã mang lại

tổn thất lớn cho toàn huyện, trong đó có trường chúng ta. Chúng tôi biết quý thầy cô
đang rất lo lắng. Thay mặt huyện ủy và ủy ban, tôi xin chia buồn với các đồng chí. Tôi
đề nghị trường cho nghỉ ba ngày. Ba ngày ấy chúng tôi sẽ tập hợp lực lượng trong toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.