SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 426

huyện để dọn dẹp rác và tu sửa phòng học... Tôi, bí thư huyện ủy Bàng Kháng Mỹ tự
nguyện dù có ngồi trên bùn đất để làm việc cũng phải để cho con em chúng ta được
ngồi trong một phòng học đẹp đẽ, sáng sủa và an toàn...

Lời của cô ta nhận được tiếng vỗ tay rào rào từ trong trường vẳng ra. Rất nhiều thầy

cô giáo cảm động đến chảy nước mắt. Kháng Mỹ nói tiếp:

- Trong thời khắc quan trọng này, tôi yêu cầu cán bộ công chức trong toàn huyện

đều phải ra hiện trường, phát huy hết tinh thần trách nhiệm, trung thành với nhân dân
để hoàn thành nhiệm vụ khắc phục thiên tai. Ai không chấp hành mệnh lệnh, trốn tránh
trách nhiệm sẽ bị nghiêm trị.

... Cũng trong thời khắc quan trọng ấy, tôi, phó huyện trưởng chuyên trách văn hóa

giáo dục và vệ sinh môi trường, lại cùng với tình nhân núp trong tổ ấm. Đúng là một
điều đáng hổ thẹn. Cho dù bọn họ đã đánh tôi đến suýt chết, cho dù tôi đang lao theo
một tình yêu đúng nghĩa, và quan trọng nhất là tôi không hề biết trường đã bị sập,
nhưng tất cả đều không phải là lý do chính đáng. Cho nên mấy ngày sau khi tôi mang
đơn từ chức và đơn xin ra khỏi đảng đến nộp ở ban tổ chức huyện ủy thì phó ban Lữ đã
nhìn tôi cười nhạt:

- Ông anh à! Ông đã không còn tư cách để xin từ chức và xin ra khỏi đảng nữa rồi.

Cái chờ ông là quyết định buộc thôi việc và khai trừ khỏi đảng thôi!

Chúng tôi yêu nhau cả ban ngày lẫn ban đêm, yêu nhau đến chết đi sống lại. Căn

phòng nhỏ nóng hầm hập, mồ hôi chúng tôi chảy thấm ướt cả đệm, đầu tóc cả hai đều
ướt như gặp phải mưa. Tôi hôn, tôi ngửi tất cả những mùi toát ra từ cơ thể em, say sưa
ngắm đôi mắt em long lanh trong bóng tối, nói toàn những lời mê sảng:

- Miêu Miêu! Cho dù lúc này anh chết, anh cũng thấy thỏa mãn rồi!
Đôi môi cô ấy đã đỏ tấy lên nhưng vẫn chưa thôi áp vào môi tôi. Lồng ngực nồng

ấm của cô ấy lại bao trùm lấy mặt tôi. Và cứ thế... Những sung sướng đê mê như sóng
vỗ bờ, liên tục, bền bỉ... Tôi không ngờ cái thân hình mảnh dẻ ấy lại ẩn tàng một sức
mạnh đến vô biên như thế. Tôi cũng không ngờ một thân thể vừa qua một trận đòn
nặng của một người đàn ông bốn mươi tuổi như tôi lại dẻo dai đến như vậy.

Trong tình yêu của em, tôi quên phắt chuyện người ta đem nhốt tôi vào một căn

phòng tối tăm, bịt mắt tôi lại rồi đánh. Họ đánh thật chuyên nghiệp, chẳng khác nào
một tay đầu bếp giỏi, biết chỗ nào trên người tôi là thịt, chỗ nào xương, cố tình chỉ
đánh cho tôi gãy một chân. Nhưng đa tạ các người, chính nhờ các người mà tôi gặp em.
Từ những lời chắp vá của em trong vòng tay tôi, tôi cũng biết em cũng đang cảm tạ các
người!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.