SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 427

... Trường cho nghỉ ba ngày, học sinh hân hoan vỗ tay. Dưới mắt trẻ con, tai họa

nhiều khi lại hóa hay. Hơn một nghìn học sinh đổ ra đại lộ Nhân dân. Mưa lúc rơi lúc
nghỉ, thi thoảng ánh mặt trời cũng chen ra khỏi những đụn mây dày, không khí oi bức,
đặc quánh, xác động vật chết và rác rưởi vung vãi khắp nơi, mùi thối đã bắt đầu xông
lên. Đây là lúc nên quay về nhà, nhưng con ông không hề có ý muốn về. Hình như nó
muốn lang thang ngoài đường để giải tỏa nỗi buồn trong lòng. Được thôi! Tôi đi theo
nó. Trên đường tôi gặp mấy chục con chó quen biết, chúng tranh thủ báo cáo với tôi về
sự tổn thất của loài chó. Có hai con chết, một con ở trong cửa hàng ăn ga tàu hỏa bị
tường sập đè, con kia ở xưởng gỗ gần bờ sông vì không cẩn thận nên bị nước cuốn trôi.

Con ông đang hướng về hiệu sách. Trước cửa hiệu sách, một đám đông học sinh

đang tập trung. Con ông không vào hiệu sách, trên cái mặt xanh của nó tôi đọc thấy một
sự căm ghét không che giấu. Ở trước hiệu sách, tôi nhìn thấy Bàng Phượng Hoàng -
con gái Bàng Kháng Mỹ. Nó đang mặc bộ quần áo và đôi giày đi mưa toàn một màu
vàng. Một cô gái khỏe mạnh đi kèm bên nó, chắc chắn đó là người giúp việc, chị chó
ba của tôi lông trắng muốt lẽo đẽo theo sau. Chị ấy cố gắng tránh những vũng bùn trên
đường song vẫn không thể tránh khỏi, bốn chân đã nhem nhuốc. Mắt của con ông và
Phượng Hoàng gặp nhau, con bé nhổ một bãi nước bọt trước mặt con ông, kèm theo là
một câu chửi nặng nề: Đồ lưu manh! Con ông yên lặng, cúi đầu. Chị ba nhìn tôi, cái
nhìn nhiều ẩn ý. Có khoảng mười mấy con chó đang tụ tập thành một nhóm tách biệt
với học sinh ngay trước hiệu sách. Thời gian gần đây, việc dùng chó để đưa đón học
sinh trở thành phong trào, bắt đầu là từ tôi. Mọi người đều thấy sự trung thành tận tụy
của tôi đối với con ông nên đua nhau bắt chước...

Tôi cắn quần con ông lôi lại, có ý bảo quay về nhà. Nó ngoan ngoãn đi theo tôi

khoảng mười mấy bước, đột nhiên đứng lại. Nó đang khóc.

- Chó bốn! Chúng ta không về nhà! Chúng ta đi tìm họ nhé!
... Chúng tôi đang mệt mỏi một cách thư thái nằm bên cạnh nhau. Em nửa ngủ nửa

thức nói đi nói lại câu này:

- Em yêu anh vì cái mặt xanh. Ngay từ lần đầu gặp nhau em đã yêu anh. Khi cùng

thầy Mạc Ngôn đến gặp anh, em đã muốn ngủ với anh...

Cô ấy còn giống như trẻ con, dùng hai tay nâng bầu vú tròn căng và nõn nà đưa đến

sát mặt tôi:

- Anh xem này, chúng nó cũng vì anh mà lớn nhanh lên đó!
Trong khi toàn huyện đang ra sức khắc phục hậu quả thiên tai, chúng tôi lại làm

những việc ấy, nói những lời ấy quả là đáng hổ thẹn, nhưng đó là sự thực, tôi chẳng
dám giấu giếm cậu. Tôi nghe tiếng gõ cửa, rồi cả tiếng cậu sủa ầm bên ngoài. Tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.