SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 453

- Tôi không cùng về với hai người đâu. Tôi đã mua vé đêm nay rồi.
- Chúng ta cùng về ngay trong đêm nay nhé!
- Tôi nói rồi, tôi không cùng về với hai người!
- Thế để chúng tôi đưa cháu ra ga. Xuân Miêu nói.
- Thôi! Không cần đâu.
... Khi biết mình mắc bệnh ung thư, vợ ông quyết định trở về làng Tây Môn. Khai

Phóng bỏ dở chương trình trung học, đăng ký xin vào ngành cảnh sát. Người bạn cũ
của ông ở Lư Điếm là Đỗ Lỗ Văn lúc này là trưởng công an huyện. Có thể ông ấy nghĩ
tình bạn cũ với ông, cũng có thể là do Khai Phóng có tố chất của một nhân viên cảnh
sát nên được thu nhận ngay và được bố trí về đại đội cảnh sát hình sự huyện.

Sau khi mẹ ông chết, bố ông lại chuyển về căn phòng cũ ở mái hiên phía tây, tiếp

tục cuộc sống cô độc như thời còn làm ăn cá thể. Ban ngày hầu như không thấy ông ấy
ra khỏi phòng, cũng chẳng thấy ông ấy nấu nướng gì cả. Những thức ăn mà Hỗ Trợ và
Bảo Phượng mang về bị ông vứt lăn lóc trên bàn, trên bếp lò cho thiu thối. Chỉ đến khi
màn đêm buông xuống, ông mới bò ra khỏi giường, đốt lò lên, bỏ một nhúm gạo vào
nồi nước và chẳng cần biết là đã chín hay chưa, cúi đầu húp cạn. Cũng có khi, ông chỉ
nhai một vốc gạo sống, uống một chén nước lạnh rồi lại trèo lên giường, nằm ngửa nhìn
lên trần nhà.

Khi vợ ông trở về, cô ấy ở trong căn phòng sát cạnh, nơi mẹ ông đã từng ở. Mọi

sinh hoạt đều nhờ vào Hỗ Trợ. Mắc bệnh nặng nhưng chưa bao giờ tôi nghe cô ấy
buông một lời than vãn, chỉ nằm yên trên giường, đôi khi nhắm mắt, rồi lại mở mắt
nhìn trừng trừng lên trần nhà. Bảo Phượng và Hỗ Trợ tìm ra rất nhiều phương thuốc
dân gian về cho cô ấy, nhưng lần nào cũng vậy, cô ấy nghiến chặt răng, chẳng chịu
uống bất kỳ một giọt thuốc nào. Phòng cô ấy chỉ cách phòng bố ông có một bức tường
đắp bằng thân cây cao lương trộn đất sét. Hai người có thể nghe được tiếng thở, tiếng
ho của nhau nhưng hình như cả hai chưa có một lời trao đổi nào.

Trong phòng bố anh còn một cót lúa mạch, một thùng lớn đậu xanh, trên trần nhà

còn treo mấy chùm ngô giống. Sau khi Kim Long chết, Tây Môn Hoan bỏ học, trở
thành tay anh chị ở phố huyện, thi thoảng có về cũng chỉ nhằm mẹ vòi tiền. Bàng
Kháng Mỹ đã bị bắt, công ty của Kim Long đã bị huyện tiếp quản với số nợ ngân hàng
có đến vài triệu đồng. Tiền mà Hỗ Trợ đưa cho Tây Môn Hoan chỉ là số tiền cô ấy tiết
kiệm trong mười mấy năm, tôi đoán chẳng là bao bởi thằng này chỉ về có mấy lần, sau
khi thấy mẹ đã hết tiền thì không còn bén mảng nữa.

Nơi tôi thường xuyên lui tới nhất là phòng của bố ông. Tôi nghĩ là ông đã mơ hồ

đoán ra lai lịch của tôi vì thi thoảng, tôi nghe ông ấy lẩm bẩm khi có mặt tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.