“Sao anh biết nó?”
“Bạn thân của anh thường làm việc ở đây. Anh ta luôn giấu chìa khóa ở
cùng một chỗ.”
Carl bắt đầu ho. Cả người anh ấy cong lên rồi đổ sập xuống. Anh ấy
nhăn nhó và máu trào lên miệng.
“Anh phải để em giúp anh.”
“Anh nói, không.”
“Em sẽ không ngồi im nhìn anh chảy máu đến chết đâu.”
Carl lôi khẩu súng dưới gối ra, chĩa vào đầu Audie. “Anh không muốn
quay lại tù.”
“Anh sẽ không bắn em.”
“Em chắc chứ?”
Audie lại ngồi xuống. Carl với lấy chai whiskey và nhìn vào túi giấy
nâu.
“Đồ của anh đâu?”
“Đồ gì?”
“Con chó cái phản bội. Cô ta đã hứa. Anh khuyên em một điều, cậu bé,
đừng bao giờ tin lời một con nghiện.”
Tay Carl run rẩy dữ dội, mồ hôi túa ra trên trán. Anh ấy nhắm mắt lại,
nước mắt tràn qua những nếp nhăn.
“Hãy để em gọi xe cứu thương,” Audie nài nỉ.
“Em muốn anh hết đau đớn hả?”
“Vâng.”
“Anh có thể cho em biết cần mua gì.”
“Em không mua ma túy cho anh đâu.”
“Tại sao? Em có tiền mà. Khoản tiết kiệm của em thế nào? Em có thể
đưa cho anh.”
“Không.”
“Anh cần hơn thế nhiều.”
Audie lắc đầu. Carl thở dài và hít một hơi khò khè. Cả hai im lặng hồi
lâu. Audie quan sát một con ruồi đang bò ngang miếng băng gạc hôi hám, ăn
mủ và máu khô.