SỐNG HAY CHẾT - Trang 101

Carl nói. “Còn nhớ chúng ta thường đi câu cá ở hồ Conroe chứ?”
“Còn.”
“Chúng ta thường ở ngôi nhà gỗ dựng trên bờ Wildwood. Cũng chẳng

có gì đẹp, nhưng em có thể bắt được cá ngay trên cầu cảng. Nhớ lần em bắt
được con cá vược nặng gần 7 cân không? Trời ạ, anh đã nghĩ hẳn con cá đó
sẽ kéo em ngã khói thuyền cơ. Anh đã phải ôm chặt thắt lưng em.”

“Anh còn quát em phải giữ thẳng dây câu.”
“Anh không muốn xổng mất nó.”
“Em cứ tưởng anh tức giận với em.”
“Tại sao?”
“Vì đáng lẽ con cá đó là của anh. Anh đưa cần cho em giữ hộ trong khi

đi lấy cho bố lon bia ở hộp giữ lạnh. Đúng lúc ấy thì nó cắn câu.”

“Anh không tức giận. Anh chỉ cảm thấy tự hào vì em. Đó là kỷ lục cấp

nhà nước đấy. Họ đã ca ngợi em trên báo chí, đại loại thế.” Anh ấy mỉm
cười, hoặc cũng có thể là nhăn nhó. “Chậc, đó là những tháng ngày tuyệt
vời. Nước sạch mát. Không giống như sông Trinity, chỉ toàn xác người và cá
nhiễm độc.” Anh ấy thở khò khè. “Anh muốn đến đó.”

“Hồ Conroe hả?”
“Không, con sông, anh muốn thấy nó.”
“Em sẽ không đưa anh đi đâu hết, ngoại trừ đến bệnh viện.”
“Đưa anh tới con sông, và anh hứa, sau đó em muốn làm gì cũng

được.”

“Em đưa anh tới đó bằng cách nào?”
“Chúng ta đi bằng xe tải.”
Audie nhìn qua cửa sổ ra sân ga, thấy hàng loạt xe chở hàng rỉ sét đã

không lăn bánh suốt hai mươi năm qua. Những tấm rèm xe cũ rách bay cuồn
cuộn như ma quỷ hiện hình. Anh phải làm gì đây?

“Em sẽ đưa anh đến chỗ con sông, nhưng sau đó chúng ta phải đến

bệnh viện đấy.”

Tâm trí Audie trở về với hiện tại. Anh đang đứng dưới nhành liễu rủ

tha thướt, bí mật quan sát cùng một ngôi nhà và băn khoăn về thằng bé. Cô
ấy nói nó tên là Max. Khoảng mười lăm tuổi, khung xương hoàn hảo, khuôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.