SỐNG HAY CHẾT - Trang 24

dao động. Chiếc xe bồn lao qua. Một đám mây bụi rơi xuống.

“Còn ông đang làm gì ở đây?” Audie hỏi.
“Bảo vệ chỗ này.”
“Bảo vệ cái gì?”
“Ở đây đang có hoạt động khai thác. Rất nhiều thiết bị đắt tiền đấy.”
Audie chìa tay ra, tự giới thiệu bản thân bằng tên đệm là Spencer vì ít

có khả năng cảnh sát ghi rõ tên này trong lệnh truy nã. Ông già cũng không
hỏi nhiều. Họ bắt tay nhau.

“Tôi là Emesto Rodriguez. Mọi người thường gọi là Emie vì như thế sẽ

khiến tôi bớt giống một kẻ gọn gàng.” Ông ta cười vang. Một chiếc xe khác
lại lao tới.

“Ông có nghĩ các tài xế này có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”

Audie hỏi.

“Cậu định đi đâu?”
“Bất cứ chỗ nào tôi có thể bắt được tàu hoặc xe bus.”
“Còn cô bạn gái của cậu thì sao?”
“Tôi không nghĩ cô ta sẽ quay lại.”
“Cậu sống ở đâu?”
“Tôi lớn lên ở Dallas, nhưng đã chuyển về miền Tây một thời gian rồi.”
“Làm nghề gì?”
“Mỗi thứ biết một chút.”
“Vậy là cậu có thể đến bất cứ đâu và mỗi nghề đều biết một ít hả?”
“Chính xác là thế đấy.”
Emie dõi mắt về phía nam của vùng đồng bằng bị rạch phá ngang dọc

bởi những khe núi và rải rác các mỏm đá. Một hàng rào chạy tít ra xa, có
cảm giác như nó sắp bị rơi ra khỏi rìa Trái Đất.

“Tôi có thể cho cậu đi nhờ khi hết giờ làm,” ông ta nói, “nhưng tôi còn

phải ở đây khoảng một tiếng nữa hoặc hơn.”

“Cảm ơn ông rất nhiều.”
Audie ngồi trong bóng râm, tháo giày ra, cẩn thận xem xét những nốt

phồng rộp và vết cắt ở tay. Rất nhiều xe tải qua lại cổng, lúc đi đầy ắp, lúc
về trống không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.