SỐNG HAY CHẾT - Trang 316

cô tới khi thằng bé ngủ thiếp đi, cuộn tròn như quả bóng, khuôn mặt bị ánh
đèn pha của xe tải chạy qua rọi sáng.

“Anh phải hứa với em một điều,” sau đó, lúc tựa đầu vào ngực Audie,

cô đã bắt anh phải hứa.

“Bất cứ điều gì.”
“Em không muốn bất cứ điều gì - em đủ muốn duy nhất một điều thôi.”
“Được.”
“Hãy hứa với em là anh sẽ chăm sóc Miguel.”
“Anh sẽ chăm sóc cả hai mẹ con em.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em...”
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em hết. Em đừng bi quan như thế.”
“Bi quan nghĩa là gì?”
Audie cố giải thích, nhưng không thể nghĩ ra được từ nào tương đương

bằng tiếng Tây Ban Nha. Belita bảo anh yên lặng.

‘‘Hãy hứa với em bằng nỗi sợ hãi của cái chết… bằng mạng sống của

mẹ anh… với sự chứng giám của Chúa… Hãy hứa với em, nếu em xảy ra
chuyện gì, anh sẽ chăm sóc Miguel.”

“Anh không tin vào Chúa,” Audie nói đùa.
Cô nhéo môi dưới của anh cho đến khi nó đỏ bầm. “Hứa đi.”
“Anh hứa.”
Gió gầm rú trong cơn cuồng nộ khiến các bức tường run rẩy. Max vẫn

ngồi tựa đầu giường, chờ đợi Audie trả lời câu hỏi của nó, nhưng Audie đã
rơi vào im lặng, mắt nhắm nghiền, quằn quại vì một vài ký ức. Cậu thiếu
niên gần như thấy hối hận nhưng không thể giải thích tại sao. Cảm giác như
Audie đang tuyệt vọng. Không, bị mắc kẹt thì đúng hơn. Anh giống con thỏ
bị rơi vào bẫy dây thép, vùng vẫy đạp chân xuống đất, cố dứt ra khỏi sợi dây
ngay cả khi nó đang thít chặt lại.

“Sinh nhật cháu là ngày nào?” Audie bỗng nhiên hỏi.
“Mùng 7 tháng Hai.”
“Năm?”
“2000.”
“Cháu sinh ra ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.