Khói cay xè mắt Audie, chui vào họng làm anh muốn bịt miệng. Anh
có thể nghe tiếng xăng rò rỉ kêu xèo xèo lúc chạm vào kim loại nóng.
“Em có thể cử động được chân không?”
Cô ngọ nguậy ngón chân.
“Còn tay thì sao?”
Cô động đậy ngón tay. Cánh tay cô bị gãy. Kính vỡ cào rách má và trán
cô.
Cô cố di chuyển, nhưng hai chân bị phần đầu xe đè chặt. Audie nghe
tiếng súng nổ. Có hai gã đàn ông trong xe tải. Chúng đang cố gắng bò ra từ
cửa sổ và nhảy xuống đất.
Một trong số chúng xoay tròn rồi ngã nhào, tay ôm chặt cổ, máu chảy
tràn qua kẽ ngón tay. Gã còn lại cũng gần như bị trúng đạn cùng lúc, một
viên đạn găm vào đầu gối gã. Viên cảnh sát mặc thường phục, hai tay nắm
chặt một khẩu súng, lom khom tiến lại gần. Anh ta có mái tóc cứng ngắc, cắt
kiểu quân đội cùng làn da rám nắng sẫm màu.
Audie đang nhìn ra từ cửa sổ vỡ vụn của chiếc Pontiac bên dưới bánh
xe vẫn đang quay. Anh chú ý thấy một viên cảnh sát nữa cách đó khoảng ba
mươi thước, phía bên kia con xe tải.
Một trong hai gã bị thương cố đứng lên. Gã ta nhìn Audie đầy bất lực,
ánh mắt hoảng hốt, một khẩu súng lục lủng lẳng vô ích trên tay. Viên cảnh
sát còn lại nổ súng. Hai viên đạn trúng mục tiêu, đẩy gã bắn về phía sau, gắn
những bông hoa máu đỏ tươi lên áo gã. Dư lực của viên đạn cuối khiến gã
quay tròn và ngồi sụp xuống theo tư thế quỳ, như thể bộ xương của gã đã
biến mất.
Viên cảnh sát vẫn chưa phát hiện ra Audie. Đồng nghiệp của anh ta gọi
to. Anh ta cất súng vào bao da, rồi biến mất. Audie định gọi nhờ giúp đỡ,
nhưng rồi trực giác ngăn anh lại. Hai viên cảnh sát lại xuất hiện. Lần này họ
mang theo những gói đóng kín về phía thùng xe đang mở của chiếc xe tuần
tra. Họ đi đi lại lại giữa hai chiếc xe. Một trong các túi bị vướng vào miếng
kim loại vỡ và rách ra, làm những cọc tiền giấy rơi tung tóe, gió thổi chúng
bay tung trên mặt đường nhựa, vướng vào đám cỏ dại và thân cây.
Thêm nhiều tiếng còi báo động nữa.