SỐNG HAY CHẾT - Trang 36

trên khung chiếc xe đạp quá to so với cậu ta để chạm được chân tới bàn đạp,
loạng choạng giữa bầy gà đang náo loạn.

“Đó là Clayton, bạn cháu,” Billy giới thiệu. “Nó là người da đen.”
“Ừ, chú thấy rồi.”
“Cháu không có nhiều bạn bè da đen, nhưng Clayton tốt lắm. Nó nhỏ

con mà chạy còn nhanh hơn cả chú đi xe đạp, trừ khi chú đang xuống dốc.”

Audie cài chặt lại thắt lưng để tránh cho chiếc quần đang mặc tụt

xuống. Anh để ý thấy bên hiên nhà hàng xóm, một người đàn ông cao gầy,
mặc sơ mi kẻ ca rô cùng áo vét da màu đen đang quan sát anh. Audie vẫy
tay chào. Ông ta không đáp lại.

Rosie xuất hiện. “Bữa sáng trên bếp lò.”
“Emie đâu?”
“Đi làm rồi.”
“Ông ấy đi làm sớm thật.”
“Và về rất muộn.”
Audie ngồi vào bàn, bắt đầu ăn. Bánh bột ngô. Trứng. Đậu. Cà phê.

Một loạt bình thủy tinh đựng bột mì, hạt đậu khô và gạo đặt trên kệ phía trên
bếp lò. Anh có thể thấy Rosie đang phơi một dây quần áo bên ngoài cửa sổ.
Anh không thể ở lại đây. Họ đối xử rất tốt với anh, nhưng anh không muốn
mang lại rắc rối cho họ. Anh chỉ hy vọng sống sót để tiếp tục kế hoạch của
mình và lẩn tránh càng lâu càng tốt.

Lúc Rosie quay vào, anh hỏi cô làm thế nào để bắt xe vào thành phố.
“Tôi có thể đưa anh đi vào tầm trưa,” cô vừa trả lời, vừa rửa đống bát

đĩa trong bồn. Cô gạt lọn tóc xòa vào mắt. “Anh định đi đâu?”

“Houston.”
“Tôi có thể thả anh chỗ trạm xe bus Greyhound ở San Antonio.”
“Tới đó, cô rẽ đường khác à?”
Cô không trả lời. Audie móc tiền ra. “Tôi muốn cảm ơn cô về chỗ ăn

ở.”

“Giữ lại tiền của anh đi.”
“Nó là tiền sạch đấy.”
“Nếu anh đã nói thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.