SỐNG HAY CHẾT - Trang 411

bóng người phía sau chiếc đèn đã bắt đầu nhảy nhót như con rối lúc gã bị
đạn sượt qua ngực.

Một tay súng khác cố chống trả, nhưng gã bị khóa trong chùm sáng đèn

pha, như hồn ma bị phơi bày trước ánh sáng. Moss nã đến khi khẩu tự động
hết đạn và quẳng nó sang một bên. Anh tiến về phía trước, ngắm và bắn, rồi
lại ngắm và bắn. Tay súng còn lại khom người ở một tư thế điển hình, giống
như đã được đào tạo ở Quantico, nhưng nó cũng chẳng giúp gì nhiều cho gã.
Một viên đạn găm trúng cổ, gã giật giật và ngã xuống, máu nhuộm đầy mặt
cát.

Sau đó là im lặng. Chỉ còn mũi thuyền nhô trên mặt nước. Audie đang

túm lấy nó bằng một tay, đặt cằm lên phần mũi nhọn của nó. Nước rất lạnh,
dòng chảy đang kéo chân anh, cố lôi anh xuống.

“Chúng ta phải bơi thôi,” Max nói.
“Cháu đi đi. Chú sẽ ở đây.”
“Không xa đâu.”
“Vai chú vỡ nát rồi.”
“Chú có thể đạp chân.”
“Không.”
“Cháu sẽ không bỏ chú đâu.”
Audie nhớ lại lời bố anh bảo phải bám vào vật nào đó. Phải bám chặt

như đỉa, nhưng anh không biết đỉa là con gì.

“Được rồi, tức là con sẽ phải bám chặt như người chỉ có một tay đang

bám vào vách đá trong khi ông ta bị cù lét.”

“Con có máu buồn đấy.”
“Bố biết.”
“Con phải bám chặt như con mèo đang sợ hãi túm lấy chiếc áo len.”
“Con phải bám chặt như đứa trẻ sơ sinh ôm lấy bầu sửa của Marilyn

Monroe.”

Vì vậy anh bám chặt vào chiếc thuyền cho đến khi ngón tay tê cóng và

cánh tay lành lặn cũng không thể giữ được lâu nữa. Kiệt sức và hầu như
không còn cảm giác, anh không nhận ra mình đã buông tay, không vùng vẫy
túm lấy thứ gì đó, hay cố ngoi lên hít không khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.