SỐNG HAY CHẾT - Trang 63

“Nhưng anh ta cho là mình giỏi hơn chúng ta.”
“Vì sao?”
“Em có thể thấy rõ mà. Anh ta tỏ ra hết sức trịch thượng.”
Carl không thích nghe bất kỳ ai nói rằng những người làm việc chăm

chỉ sẽ sống trong ngôi nhà hay lái ô tô mới. Anh ấy muốn chỉ trích thành
công của họ. Kiểu như anh ấy không được tham dự bữa tiệc của ai đó, phải
đứng ngoài cửa sổ, áp mặt vào cửa kính, quan sát những chiếc váy uốn lượn
cùng các cô nàng xinh đẹp đang khiêu vũ theo điệu nhạc. Carl không chỉ
theo dõi với sự ghen tỵ. Mà ánh mắt anh đầy hằn học. Phẫn nộ. Đói khát.

Một tối cuối mùa hè năm đó, Audie nhận được điện thoại lúc mười giờ.

Carl đang ở một quán bar ở Đông Dallas. Anh ấy cần người đưa về nhà.

“Em không đến đón anh đâu.”
“Anh bị cướp. Anh không còn đồng nào cả.”
Audie đã lái xe xuyên thành phố và đậu xe trước cửa. Quán bar có bảng

hiệu bia Dixie rực rõ cùng sàn gỗ đầy vết dụi thuốc lá khiến nó trông giống
một con gián bị đè nát.

Rất nhiều người đang chơi bi-a, họ chọc những quả bi mạnh tới nỗi

nghe như gãy cả gậy. Chỉ có duy nhất một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, ăn
mặc như trẻ vị thành niên, đang lắc lư nhảy nhót trước máy hát tự động
trong khi hàng chục gã đứng vòng quanh xem.

“Uống tí gì nhé,” Carl mời mọc.
“Em tưởng anh không có tiền.”
“Anh vừa thắng vài ván,” anh ấy chỉ vào bàn bi-a, “Em muốn uống

gì?”

“Chả muốn gì hết.”
“7Up nhé.”
“Em về nhà đây.”
Sau đó, Audie rời đi. Carl theo anh ra bãi đậu xe, tỏ vẻ tức giận vì anh

không nể mặt anh ấy trước những người bạn mới. Đồng tử của anh ấy giãn
ra và Carl phải nỗ lực tới lần thứ ba mới túm được tay nắm cửa xe. Cuối
cùng, Audie phải lái xe về nhà trong tình trạng cửa xe mở hết, đề phòng Carl

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.