SỐNG HAY CHẾT - Trang 67

9

Xe bus đi Houston khởi hành lúc bảy giờ tối. Audie cố gắng lên xe muộn
nhất có thể và chọn ghế ngồi sát cạnh lối thoát hiểm. Anh giả vờ ngủ, nhưng
vẫn chú ý theo dõi ngã ba đường qua đôi mắt khép hờ, lo sợ có thể nghe
thấy tiếng còi báo động rú lên và đèn xe cảnh sát nhấp nháy.

“Tôi ngồi đây được chứ?” Một giọng nói vang lên.
Audie không trả lời. Một người đàn ông to béo, cẩn thận cất chiếc vali

vào giá đồ phía trên và để túi đồ ăn nhanh lên khay ăn.

“Dave Mayer,” ông ta nói, xòe bàn tay to rộng, hồng hào đầy tàn nhang

ra. Khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, với cặp vai xuôi và cái cổ ngấn thịt,
không thấy cằm đâu. “Cậu có tên chứ?”

“Smith.”
Dave cười khùng khục. “Cũng không tệ.”
Ông ta ăn uống rất ồn ào, mút muối và nước sốt trên tay chùn chụt, rồi

bật đèn đọc sách phía trên đầu, mở một tờ báo ra và sột soạt lật trang.

“Tôi thấy là họ sẽ lại ngừng tuần tra biên giới đấy,” ông ta bắt chuyện.

“Họ sẽ làm thế nào để ngăn đám người nhập cư bất hợp pháp vào đất nước
này nhỉ? Nhường chúng một phân thì chúng lại lấn tới cả thước ấy.”

Audie không hưởng ứng. Dave lật lại trang báo, lẩm bẩm. “Chúng ta đã

quên cách phải chiến đấu thế nào rồi. Nhìn Iraq mà xem.” (Ông ta phát âm
là Eye Rack).

Audie quay mặt ra cửa sổ, nhìn quang cảnh đang tối dần, bắt lấy ánh

đèn rải rác của các nông trại và những biển cảnh báo trên đỉnh núi xa xa, vẫn
không hề hưởng ứng. Điều đó khiến Dave đỏ bừng, da mặt căng cứng như
thể đang trùm lên một hộp sọ quá lớn. Ông ta bật dậy, túm lấy cái vali.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.