SONG HOA ĐIẾM ĐỒNG NHÂN - SƯƠNG HOA DẠ NGÂM - Trang 441

Vương ngắt lời hắn: “Được rồi, trẫm đều có chừng mực. Chuyện hôm

nay chính là tuyệt mật, tuyệt không thể lộ ra. Ngươi lui xuống đi, trẫm có
chút mệt mỏi”

Lô Thái Khanh không dám nói gì nữa, thật cẩn thận đem phong thánh

chỉ thu hảo, dập đầu hành lễ rồi im lặng lui xuống.

Vương nhắm mắt lại, đỡ bụng nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế dựa.

Ký ức lần trước sinh Vương Duyên vất vả gian nan y vẫn nhớ kỹ. Nói

không sợ là giả. Đối mặt với loại đau đớn khi sinh sản tựa như vĩnh vô hưu
chỉ (vĩnh viễn không ngừng) đó, quả thật có thể đem ý chí sinh tồn của
người ta hao sạch.

Nếu là dĩ vãng, Vương sẽ không suy sút như vậy. Nhưng hiện tại Hồng

Lân không biết tung tích, y lại bệnh không dậy nổi, thật sự lo lắng không
thể bình an sinh hạ hài tử.

Vương làm việc luôn luôn phòng ngừa chu đáo, hiện tại y không thể

không vì nhi tử mà tính toán những hậu quả xấu có khả năng phát sinh sau
này. Tuy rằng Nguyên triều vẫn chưa đồng ý sắc phong Vương Duyên vi
thái tử, nhưng vạn nhất chính mình thật sự băng hà, Kinh Nguyên Quân đã
chết, Triều Tiên chỉ có thể do Vương Duyên kế thừa.

Huống chi Nguyên triều hiện tại cũng là thời buổi rối loạn, Vương hậu

mất đi, sự kính sợ của Triều Tiên đối Nguyên triều cũng là giảm đi.

Vương một người ở thư phòng ngây người trong chốc lát, chỉ cảm thấy

trên người từng đợt phát lãnh phát nhuyễn (rét run như nhũn ra), cả người
lần thứ hai trở nên đau đớn.

Y có chút ngồi không yên, chống thân mình nghĩ muốn đứng dậy quay

về tẩm thất, nhưng đột nhiên trong bụng đau đớn, không khỏi hừ một tiếng,
đỡ bụng lại ngồi trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.