SONG HOA ĐIẾM ĐỒNG NHÂN - SƯƠNG HOA DẠ NGÂM - Trang 57

Vương nói: “Đúng vậy. Thích không?”

Yam gật gật đầu. Thầm nghĩ tài nghệ của Vương quả nhiên xuất chúng,

không chỉ có âm luật động lòng người, họa kĩ (kĩ thuật vẽ) cũng thập phần
cao minh.

Vương thật cao hứng (vui vẻ), nói: “Ngươi thích là tốt rồi” Hắn nhìn bức

tranh trong tay, hiển nhiên cũng cực kỳ vừa lòng, nói: “Không bằng đặt nó
trong tẩm thất. Ngươi nói ở vị trí nào tốt?”

Yam nói: “Vậy sao không treo nó lên”

“Treo lên?”

Tập tục của người Cao Ly cùng người Trung Nguyên bất đồng (không

giống nhau). Bọn họ thói quen ngồi khoanh chân trên tháp (sạp), không có
ghế, hơn nữa trong cung điện bài trí theo truyền thống của Triều Tiên,
không có vật dụng to lớn, cho nên bình thường bảng vẽ đều đặt trên tháp
tháp mễ (*).

(*): tatami, một loại chiếu của Nhật. Chỗ này ta đơ mất nửa ngày trời ko

biết nó là cái gì, đành phải nhờ Gu-gồ đại ca và kết quả thật là shock =”=
nhưng chả lẽ đam mỹ lại đi xen tiếng Nhật vào (O.O) nên để thế này luôn
vậy T^T

Nhưng là Yam xuất thân từ một gia tộc người Hoa truyền thống, hắn

thích cảm giác ngắm nhìn những bức tranh thủy mặc treo trên vách tường,
thân thiết mà hoài niệm, liền nói: “Điện hạ, chúng ta đem nó treo tại trên
tường không tốt sao? Như vậy chúng ta vừa tiến đến liền có thể thấy được”

Vương hiển nhiên rất thích Yam dùng “chúng ta” xưng hô, loại này

xưng hô vô hình trung khiến cho khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn,
làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, giống như hắn cùng Hồng
Lân là người một nhà, là nhất thể (một khối) vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.