SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 116

nhận ra được, ví như bang búa rìu ở thị trấn tôi, ngay cả lúc đánh nhau hay
ăn cướp cũng không quên tình yêu tổ quốc, gần đây họ đều đổi hình xăm
thành họ Phúc, tất cả hình xăm đều được xăm trên mông.

Ăn cướp có hai loại, một loại cướp tiền, một loại cướp tình, rõ ràng anh ta
không đến để cướp tình, lẽ nào anh ta nhìn thấu được tháng lương đầu tiên
của kẻ tội nghiệp này?

Trông bộ dạng anh ta càng trở nên hung dữ hơn và bắt đầu ra tay mạnh
hơn, tôi sợ hãi la to: “Đại ca, nhất định là có hiểu nhầm, em nghĩ giữa
chúng ta chắc chắn có sự hiểu nhầm lớn.”
“Giữa hai người chẳng có hiểu nhầm nào đâu.” Tôi nghe thấy một giọng
phụ nữ quen thuộc, tôi cố gắng hết sức ngoái đầu lại, hóa ra là Lưu Dĩnh,
chẳng lẽ người đàn ông này không phải là xã hội đen mà là cảnh sát hay
sao?
Lưu Dĩnh nói với người này: “Vương Dũng, bắt nó nhốt lại, thằng nhóc này
ranh ma lắm.”
Lưu Dĩnh tiến đến trước mặt tôi nói: “Trương Tiểu Cường, hãy khai thật ra,
cậu lẩn vào công ty Tân Tân với mưu đồ gì?”
Chị ta còn biết cả họ tên đầy đủ của tôi, xem ra chị ra theo dõi tôi khá lâu
rồi.
Tôi gào lên thanh minh: “Em không có âm mưu gì, em làm việc rất yên
phận rồi.”
Lưu Dĩnh bật cười khanh khách, chị ta nói: “Cậu mà yên phận à?”
Chị ta bỗng học theo cái giọng điệu của tôi mà nói: “Cậu không biết là cậu
đang kể chuyện cười à?”
Tại sao lúc tôi nói dối thế nào cũng có người tin, khó khăn lắm mới được
một lần nói thật lại không ai thèm tin.
Chị ta nói với Vương Dũng: “Xem ra phải dẫn cậu ta về đồn cảnh sát rồi
hỏi chuyện dần.”

Cái người tên Vương Dũng đó tóm lấy tôi, chuẩn bị giải tôi về đồn, cha mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.