SỐNG THỜI BAO CẤP - Trang 98

linh đình như ở Sài Gòn mà tôi thấy. Trừ một vài đám cưới của con các nhà
quyền quý ở Hà Nội, đa phần con em bình dân đều cưới xin như nhau. Thời
đó cô dâu không có mái tóc bồng tỉa tót như hoàng hậu, không có tà áo dài
tha thiết, thuê trang điểm cô dâu cả mấy triệu đồng như bây giờ. Sang trọng
lắm cũng chỉ áo Hồng Kông trắng, quần phíp (một loại vải lụa màu đen,
mềm) mới cụt lủn. Cô dâu chẳng trang điểm hoa hòe hoa sói gì. Làm gì có
son phấn mà bôi. Ngày thường thế nào thì ngày cưới thế đó. Lên Ủy ban xã
đăng ký kết hôn là quan trọng nhất. Sau đó Ủy ban (hay tổ chức cơ quan)
cùng hai gia đình tổ chức một bữa tiệc nhỏ, đa phần là trà nước, thuốc.
Sang thì có thêm một bàn một đĩa kẹo, bánh.

Ði ăn hỏi thời bao cấp.

Đám cưới ở nông thôn không có chế độ tiêu chuẩn cung cấp gì cả.

Nhà nào có tiền chơi sang lắm thì cũng vô chợ mua thuốc lá Tam Đảo, Điện
Biên, kẹo Hải Hà, không thì thuốc “bọ”. Tất cả các đám cưới đều có một
típ trang hoàng chung. Trên phông màn vẽ đôi chim bồ câu đang mớm mỏ
nhau, cạnh đó là chữ đầu tên hai người lồng vào nhau trong khung hình trái
tim màu đỏ. Trên cao là câu: “Vui duyên mới không quên nhiệm vụ” (dù
chẳng ai biết nhiệm vụ gì). Đi đưa dâu, sang thì xe đạp, hầu hết là đi bộ.
Mở đầu đám cưới, đại diện Ủy ban xã phát biểu cả tiếng đồng hồ, toàn
chuyện “nam ba sẵn sàng, nữ ba đảm đang”; rồi Đoàn thanh niên, hai gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.