SỐNG TRÊN ĐÁ - Trang 36

xanh trên rừng. Tôi đi với nó như đi vào con đường chết. Nó đưa tôi đến
biên giới, bắt vận chuyển hàng vào đêm để trốn bộ đội biên phòng. Sau
chuyến đi ấy, nó cho tôi tiền, mua cho tôi một bộ quần áo mới. Tiền tôi đem
cất đi, quần áo tôi cũng gói lại định khi về nhà sẽ mặc. Vài ngày sau nó bảo
tôi là sẽ đi vào sâu hơn vào bên kia biên giới, đi dài ngày có khi nửa tháng
mới về, muốn có tiền thì phải chịu khó. Tiền bạc vừa đưa cho tôi mấy hôm
trước nó không cho cầm theo. Nó bảo đưa hết cho nó giữ hộ, khi nào về nó
sẽ trả lại. Cầm theo sang bên kia biên giới dễ bị cướp lắm. Tôi tin và đưa
hết cho nó. Chuyến ấy, nó đi mua thuốc phiện. Khi đi chuyến đi sau tôi mới
phát hiện ra. Tôi bảo nó đưa tiền trả tôi để tôi về. Nó bảo đi một chuyến
này thôi nó sẽ trả tiền đủ mua mười con ngựa tốt. Không có tiền tôi không
về được và đành phải đi theo nó. Lấy được hàng, đang trên đường trở về thì
gặp một toán cướp. Tôi với nó cùng chạy. Tôi bị ngã xuống vách núi. Khi
tỉnh dậy không hiểu sao đang ở trong rừng bên một đống lửa lớn. "Tỉnh rồi
hả?" - Thằng Sình hỏi. Tôi không nói gì. Tôi ngồi dậy thấy toàn thân đau ê
ẩm. "Không hề gì, chỉ xước da tí thôi!" - Thằng Sình nói tiếp. "Đi thôi!" -
Nó giục. - "ở đây bọn kia tìm thấy thì không về được đâu!" Tôi đứng dậy
nhưng cái chân đau quá không đi được ngã khuỵu ngay xuống. Thằng Sình
lấy trong bụng ra một bọc nhỏ rồi véo ra một cục đen đen tròn tròn bảo tôi
nuốt. Trời tối quá, tôi không nhìn thấy gì cứ đưa lên miệng nuốt đại vào
bụng. Lạ thay, tôi không thấy đau nữa, thế là đi được, hai thằng cùng về
theo con đường đã đánh dấu từ trước. Khi nào tôi đau nó lại cho nuốt một
viên đen đen tròn tròn, tôi lại không đau nữa và đi tiếp. Mấy lần tôi hỏi là
thuốc gì mà tốt thế. Nó bảo là thuốc khoẻ, con người ăn vào là thấy khoẻ ra.
Tôi không tin lắm muốn xem xem đó là cái gì, nhưng nó không cho xem,
nó bắt phải đi cho nhanh kẻo bọn kia đuổi kịp thì chỉ có con đường chết.
Sau này tôi mới biết cái thứ mà nó cho tôi nuốt hôm đó là thuốc phiện. Tôi
đã bị nghiện từ lúc nào cũng không biết nữa. Thế là tôi phải phụ trách công
việc lấy hàng thay nó để khi về được nó véo lại cho một ít. Một hôm nó bị
cảnh sát bên kia biên giới bắt, tôi trốn được và bỏ chạy về đây, tôi không
nhớ đã đi bao nhiêu ngày, và phải nhịn ăn bao nhiêu ngày. Về đến nhà thì
cái chân không còn bước nổi nữa. Tôi tưởng tôi sẽ chết trước khi thấy mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.