bước lên đầu các hòn đá. Anh cán bộ xã vừa đi vừa dặn là phải bước đúng
đầu hòn đá đừng có bước vào sườn nó kẻo trượt chân ngã thì không về
được đâu. Tôi phải nhẹ nhàng cẩn thận đặt bàn chân đúng cái mỏm nhô lên
của hòn đá, sự sắc nhọn được cảm nhận sau đế dày truyền đến bàn chân
đau nhói.
Đoạn sau bước đi có dễ hơn, ít đá nhọn hơn và thêm một đoạn nữa được
gặp cái thang thứ hai. Cũng như cái thang thứ nhất, sườn núi đá vôi đen xỉn
là nơi cái thang bắc vào, tôi lại dán mắt vào vách đá như một sự cứu cánh
đã lên được tới đỉnh.
Hết cái thang thứ hai là đoạn đường tương đối bằng phẳng đi ngang qua
nương ngô. Hết nương ngô đến đoạn đường núi đá tai mèo lởm chởm sắc
nhọn như trăm ngàn mũi chông giơ lên trời. Bàn chân lại nhói đau. Rồi gặp
cái thang thứ ba. Cái tháng thứ ba dài hơn nhưng độ dốc đứng kém hẳn cái
thang thứ hai nên bước đi cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cái thang thứ tư cách đó không xa. Cái thang thứ tư có mấy bậc đã bị gẫy
từ lúc nào, thay vào đó là mấy đoạn cây được buộc bằng dây rừng vào thân
cây gỗ để đi tạm. Tôi bước chân vào đoạn cây buộc tạm, cái thang chòng
chành như muốn gẫy. Tôi bấu chặt hai bàn tay vào thân cây gỗ rồi đứng im
không dám nhúc nhích, một lúc sau tôi mới dám bước tiếp. Anh cán bộ xã
đã đi hết các bậc thang quay lại nhìn tôi rồi cười lớn.
- Cán bộ chưa đi thang bao giờ sao?
Tôi không nói gì vì còn đang bận tập trung vào bước chân đi trên bậc thang
làm sao cho thật nhẹ nhàng để nó khỏi rung lên, để tôi khỏi bị hất xuống
vực sâu.
Rồi tôi cũng leo được tới đỉnh. Đi tiếp một đoạn nữa thì gặp cái thang thứ
năm.
Rồi đến cái thang thứ sáu.
Tiếp nữa là cái thang thứ bảy.
Cái thang thứ tám...
Con đường vẫn đang chót vót lên trời.
Mười hai cái thang, leo hết mười hai cái thang là đặt chân đến bản và cũng
đúng lúc trời chiều xậm xuống.