SỐNG TRONG BÃO BIỂN - Trang 106

Họ lau nước mắt, sửa lại tóc, phủi bụi đầu gồi quần, bước ra về mỗi
người một ngả.
* * *

Gần cuối tháng chìn mà trời vẫn như đương mùa hạ, chỉ hơi u uất một chút.
Nếu không có lá khô trút từ cây cối xuống mặt đường mỗi khi có gió thì
quang cảnh vui như tháng Sáu vậy. Những người chồng, những người yêu
nhau, những người sắp cưới đều lục đục về cả. Trong ngoài ngõ vui hẳn
lên.
Một ngày có tin báo một trong hai thuyền về chậm đã đang đi vào cảng.
Không biết thuyền nào đây.
Các bà vợ vội vã chạy ra bờ biển.
Gaud cũng theo bố chồng chạy ra.
“ Chắc là bọn nó rồi!” Ông già nhìn ra xa nói. “ Cứ trông cột buồm và mũi
thuyền cong cong thế kia, tôi biết. Con thấy thế nào, Gaud?”
“ Nhưng mà không,” Ông già nói tiếp, “ Không phải, dáng bè to ngang.
Đấy là thuyền Marie Jeane. Chắc tàu kia cũng sắp về rồi con ạ.”
Ngày lại ngày tàu Léopoldime vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.
Gaud vẫn cố giữ bình tĩnh, vẫn gọn gàng đầu tóc, để khỏi có dáng vẻ tiều
tụy như vợ một thủy thủ chết đuối.
Sáng nào cũng vậy, từ lúc còn mờ sương cô đã ra mỏm đất tận cùng, tìm
một vách núi cao ngồi nhìn ra biển. Lúc đi cô lén ra phía sau nhà Yann để
mẹ và các em gái anh không nhìn thấy. Chỗ cô ngồi có một cây rút. Cô tựa
lưng vào đấy, ngồi suốt ngày, mắt chằm chằm nhìn ra ngoài khơi. Cứ thế,
cứ thế, hết ngày này qua ngày khác. Mãi đến tối mịt mới ra về.
* * *

Đã hết tháng Chín mà chẳng thấy tăm hơi gì. Gaud không thiết ăn, bỏ cả
ngủ.
Bây giờ cô không ra bờ biển ngồi đợi nữa. Cô ngồi nhà, hai tay kẹp vào
đùi, đầu ngửa về đằng sau, tựa vào tường. Ngồi chán cô lại nằm vật xuống
giường, để nguyên cả quần áo. Nằm chán cô lại dậy, tự nhiên thấy rét run,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.