giơ hai tay lên trời than thở: “Rõ khổ rồi! Khổ rồi!”
Trời chỉ rạng ra một tí đủ để thấy tình trạng nguy khốn của con tàu, rồi tối
sầm lại chẳng nhìn thấy gì nữa.
Trên biển cũng chẳng thấy một chiếc thuyền nào.
Con chó Ture nuôi trên thuyền dường như cũng có vẻ lo buồn. Nghe tiếng
nhốn nháo trên mui tiếng gió gào và tiếng lắc lư của con tàu mỗi khi có con
sóng xô tới,nó biết là tình thế không bình thường. Nó tìm một chỗ nằm
cuộn tròn cúp đuôi lại.
Thuyền trưởng ra lệnh bỏ neo, để giảm bớt sóng dồn và mọi người nắm lấy
dây, ra sức kéo. Nhưng suốt mười tiếng chả ăn thua gì. Con tàu vẫn nằm
chết cứng không nhúc nhích. Thuyền trưởng và thủy thủ đành bó tay nằm
chờ.
Cho mãi đến sáng hôm sau, gió nổi lên, sóng to thêm, con thuyền mới tròng
trành. Thủy thủ chạy từ mũi về lái, vừa chạy vừa reo. Thuyền nổi lên rồi.
Lại tiếp tục hành trình.
Cùng với con tàu, Yann cũng thấy trong lòng nhẹ nhàng, buồn phiền tan
biến. Cả ngày lao động mệt nhọc đã làm Yann bớt buồn phiền, quên đi
những hồi ức tối tăm.
Con tàu nhổ neo, tiếp tục ngược lên phía bắc, nơi có biển Islande lạnh lẽo.
Một chuyến tàu từ Pháp sang đem thư cho các binh lính và thủy thủ.
Mọi người vây lấy bưu tá đang khoác trên vai một túi vải bạt đựng đầy thư.
Anh xướng to gọi tên từng người có thư đến nhận.
Moan Sylvestre cũng có một thư gửi từ Paimpol đến. Nhưng không
phải chữ viết của Gaud. Vậy là thế nào? Thử của ai gửi?
Lật đi lật lại hai ba lần, Sylvestre bóc thư đọc.
Ploubazlance ngày 5 tháng 3 năm 1884
Cháu trai yêu quý.
Đúng là thư của bà nó Sylvestre thở mạnh một hơi. Bà còn viết ở cuối
thư chữ ký to đùng đã học thuộc lòng, nét chữ run run như chữ học trò: “Bà
góa Moan”.
Sylvestre đặt lên môi hôn lá thư thiêng liêng chỗ có chữ ký của bà. Lá
thư này đến vào một thời điểm quan trọng của đời nó: ngày mai nó bắt đầu