SỐNG TRONG BÃO BIỂN - Trang 78

xỏ xiên bà nghe được từ ngày xưa ở bến cảng do thủy thủ hát tếu trêu
chòng con gái, bà lắc lư cái đầu, dậm dập bàn chân.
Đang hát, bà dừng phắt lại, mắt mở nháo, như ngọn đèn bùng lên khi
sắp lụi. Rồi bà gục mặt xuống, rệu rã, hàm dưới trễ xuống như người sắp
chết.
Bà cũng không còn biết giữ sạch sẽ như trước, nhiều lúc nhếch nhác
đến kinh người. “Sylvestre ơi! Sylvestre! - Bà gọi Gaud là Sylvestre và nói:
- Trước đây bà có bao nhiêu là con cháu, mà bây giờ…”
Bà nói và giơ hai tay lên trời vung vẫy, vẻ vô tư, ngang tàng…
Nhưng hôm sau bà lại nhớ ra, ngồi khóc sướt mướt kể chuyện về
Sylvestre.
Bà cứ lúc tỉnh lúc mê như vậy.
Những tối mùa đông, hết củi sưởi, phải ngồi làm những việc đem về
làm thêm. Gaud thấy tay lạnh cóng. Còn bà Yvonne thì hơ chân lên những
hòn than đang lụi. Có lúc bà bảo Gaud: “Sao cháu không nói chuyện đi.
Ngày xưa bằng tuổi cháu, bà hay nói chuyện lắm. Nói đi cho đỡ buồn,
cháu”.
Vậy là Gaud kể những chuyện cô gặp ở ngoài thành phố hoặc những
người cô gặp lúc đi đường, kể những chuyện nhạt nhẽo chẳng liên quan gì
đến hai người. Rồi khi thấy bà lão thiu thiu ngủ thì cô ngừng kể.
Cô thấy cuộc sống vô vị quá. Tuổi xuân của cô cũng héo mòn, tàn lụi
dần.
Gió biển thổi qua khe cửa làm ngọn đèn chập chờn, tiếng sóng biển
vọng lại mênh mang; nghe gió thổi và sóng biển gầm, cô lại nhớ đến Yann,
nhớ đến não lòng.
Bà lão ngủ rồi, còn lại một mình, Gaud thấy sợ hãi. Cô nghĩ đến những
người đã sống ở mái tranh này, nằm trong cái giường kiêm tủ kia, đã chết
trong biển cả vào những đêm giống như đêm nay, cô sợ hãi khi nghĩ rằng
hồn họ về đây, chỉ có một mình bà lão lọm khọm lấy ai che chở cho mình.
Bỗng cô gái rùng mình, cô nghe thấy từ trong xó nhà vọng ra tiếng hát
rủ rỉ, buồn buồn như từ dưới đất vọng lên.
Chồng tôi ra đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.