SỐNG TRONG BÃO BIỂN - Trang 81

cũng thế thôi, chẳng khác gì, không vui vẻ gì cũng chẳng hy vọng gì. Giữa
hai người với nhau chẳng còn quan hệ gì. Cả đến Sylvestre, anh ấy cũng
chẳng còn nhớ nữa là…
Tất cả chỉ là mơ tưởng, hão huyền. Phải dứt bỏ ngay với Yann, không
nghĩ gì đến anh ấy và tất cả những gì liên quan đến anh ấy. Phải xua đuổi,
phải rũ bỏ bằng hết. Hết! Hết!
Cô nhìn bà già tội nghiệp biết răng, bà chẳng còn sống được bao lâu
nữa. Bà chết rồi thì mình còn sống làm gì nữa, còn làm việc để làm gì nữa?
Làm để làm gì chứ?
Bên ngoài, gió tây đã nổi lên, những ống máng trên mái nhà lại phun
nước. Tiếng rỉ rả buồn buồn kéo dài suốt đêm, những giọt nước mắt của cô
tuôn ra, hòa nhịp với những dòng nước từ ống máng, những giọt nước mắt
mằn mặn lăn qua môi, nhỏ thánh thót trên tấm áo đang khâu. Mắt nhòa đi
chẳng còn nhìn rõ những mũi kim, cô gấp tấm áo lại, đi ngủ.
Trên chiếc giường kiểu thành phố, cô thở dài, thấy mọi vật chung
quanh lạnh ngắt. Rồi cố gắng nhắm mắt cố ngủ đi.
***

Nhiều tuần lễ u ám đã trôi qua. Những ngày đầu tháng Hai đến, trời
đẹp.
Yann từ nhà thuyền trưởng ra. Anh đến nhận lương của vụ đánh bắt
vừa qua, được một nghìn năm trăm francs đem về cho mẹ. Thu hoạch trong
năm như vậy là phong phú, Yann phấn khởi ra về.
Gần đến Ploubazlance anh thấy một đám đông tụ tập cạnh đường. Một
bà già đang huơ chiếc gậy, chung quanh là bọn trẻ reo cười… Bà già ấy là
bà Moan, bà của Sylvestre. Bà trông tiều tụy, rách rưới, luôn bị bọn trẻ trêu
chọc. Chúng đã đánh chết con mèo của bà, bà giận lắm, đe đánh. Bà lẩm
bẩm: “Nếu con tao có mặt ở đây chúng mày đố dám láo hỗn như thế…”
Bà đuổi theo bọn trẻ để đánh rồi vấp ngã, chiếc mũ rơi xuống đất, áo
dính bùn. Chúng bảo bà say rượu.
Yann biết là chúng nói láo. Bà có uống rượu bao giờ. Anh cũng bực và
quát: “Chúng mày mất dạy. Sao trêu bà già?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.