SỐNG TRONG BÃO BIỂN - Trang 96

để đi biển Islande nữa.... Nhưng làm thế nào nhỉ? Làm thế nào để sống? Cả
hai có giàu có gì đâu? Anh ấy lại rất thích nghề biển....
Cô đã định sẽ cứ thử xem, cứ giữ anh ấy, dùng mọi cách để giữ. Làm vợ
của một dân chài cứ thấy mùa xuân lại gần thì buồn, sống trong mùa hè thì
lo, không thể như thế mãi được; bây giờ cô đã là vợ anh ấy, cô không thể
sống mãi trong cảnh rùng rợn thế này nữa đâu.
Họ chỉ có được mỗi một ngày mùa xuân. Đó là hôm trước khi tàu khởi
hành. Hôm ấy mọi việc chuẩn bị xong xuôi. Yann ở nhà cả ngày với cô. Họ
dắt tay nhau đi dạo ngoài đường, vai liền vai, rủ rỉ với nhau mọi chuyện. Bà
con quen thuộc trông thấy đùa vui:
“ Đi đâu anh khoác tay tôi
Người ta mới biết là đôi vợ chồng!”
Hôm ấy đúng là một ngày mùa xuân. Trời bình thường sôi động mà yên
tĩnh hẳn đi. Không có một gợn mây. Gió cũng lặng, biển cũng êm, mặt biển
như một tấm gương xanh nhạt. Ngay từ sáng, mặt trời đã le lói cả xứ
Bretague tràn đầy ánh nắng; mọi chốn, mọi nơi vui tươi hẳn lên như sống
lại. Không khí trở lên ấm áp như chẳng còn bao giờ đông gió bão bùng nữa.
Mặt nước tại các vùng cũng thật yên tĩnh, suốt ngày sáng ánh mặt trời....Tất
cả như muốn kéo dài vĩnh viễn ngày vui của họ....Những bông hoa viotlét
cũng như sớm nở để góp phần làm đẹp thêm cảnh trí. Đúng là một ngày
đẹp hiếm có.
Gaud bỗng hỏi:
“ Anh sẽ yêu em bao nhiêu lâu nữa, anh Yann?”
Yann ngạc nhiên nhìn vợ trả lời:
“ Yêu em mãi mãi chứ Gaud...”
Ngây ngất trước câu trả lời của chồng, Gaud níu lấy tay anh, ghì sát vào
người, thật âu yếm nhưng trong lòng không ngớt lo âu- anh vẫn như con hải
âu, bay đi bất cứ lúc nào- chỉ ngày mai thôi anh ấy sẽ ra khơi! Muộn quá
rồi, không thể giữ được nữa....

Trên đường họ đi, chỉ có kim tước mọc đầy hai bên và mấp mô đá
granit. Những căn nhà của dân chài rải rác trên các mỏm núi, tường cũ, mái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.