SÔNG XA - Trang 111

một người đàn ông có thể có được. Đôi mắt đùng đục ấy nhìn tránh đi:
- Thôi thì cái thằng chú nó khốn nạn thế, cô muốn nói gì thì nói, muốn
chửi, muốn xé tan tôi ra từng mảnh cũng được, nhưng cô đừng làm thế, tội
lắm.
- Tôi không thể ở đây một giờ nữa, chờ thím về tôi sẽ bồng con đi.
- Đừng… đừng - Mặt ông xa xầm - Đừng bế thằng bé đi. Dù thế nào cũng
để nó lại đây. Hai vợ chồng già chán ngắt, không có nó buồn lắm… Thực ra
hồi đêm về, tôi cũng tính ghé vào nhìn mặt nó một cái rồi… ai dè! Bà cháu
nó đã quen hơi nhau, đừng để bà ấy bơ vơ.
Tôi dịu lại. Những lời chân thật, khổ sở ấy đã khía trúng vào trái tim người
mẹ, thuyết phục được tôi. Tôi bế con trở vào phòng, chưa biết tính chuyện
đi hay ở ra sao. Vả lại, chiều nay tôi còn cuộc gặp gỡ với anh Tám, chưa
thể đi đâu được cả. Tôi kìm mình xuống với ý nghĩ, mọi chuyện dẹp đi đã,
mai rồi tính. Nhưng tôi không phải đợi đến sáng mai. Ngay chiều hôm đó
đi chợ về, tôi đã được bà thím thông báo: “Chú mày chuyến này đi làm ăn
xa rồi. Tận Đất Đỏ lận. Ở đó đất tốt, ruộng nhiều, có thể mần ăn được vài
tháng mới hết việc. Ông gửi lời chào má con mày. Thôi, thế cũng xong một
việc. Dù sao con người này cũng còn giữ được liêm sỉ. Ông bỏ đi xa để
tránh mặt tôi, để tôi ở lại. Tự dưng tôi thấy tội nghiệp ông, thấy mình đối
xử với ông có cái gì hơi quá. Cái chuyện dớ dẩn này tôi không bao giờ nói
lại với bà thím

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.