đồng chí mình hết người này tới khác ra đi nữa. Không trông mong gì ở
thiện chí của bọn này đâu. Ta càng mềm, chúng càng làm tới. Ta muốn nói
chuyện đàng hoàng, chúng toàn giở trò chém giết. Chính trị chay lúc này
là... mà thôi! Cái đó dần dà cô sẽ biết. Phức tạp lắm. Tóm lại, sắp tới ta phải
hô hào bà con nhất loạt nổi dậy. Chỉ có con đường võ trang mới... Thôi, tôi
lại làm cô rối óc rồi.
- Không rối đâu! Võ trang tức là oánh lại, là làm tới hả anh Tám? Tôi ưng
cái kiểu đó lắm – Tôi nói một cách háo hức.
- Khẽ!... - Ừa! Đã tới lúc phải võ trang, phải nổi dậy... Muốn thế, phải có
lực lượng, phải có vũ khí. Lực lượng chúng tôi đang tập trung, cô vận động
anh chị em quen biết phụ vào. Song, cái chính là cô giúp chúng tôi chuyên
chở được ít thuốc nổ từ Long Khánh về đây.
- Tôi?
- Phải! Chỉ có cô mới làm được việc này. Anh em ta còn ít lắm, lại hầu hết
giấu mặt trong rừng, cơ sở cách mạng trong dân có thể hoạt động công khai
được bị thối, bị bắt hết. Chỉ còn cô. Lợi dụng buôn bán, cô có thể làm được
công việc đó.
- Nhưng công việc bán bánh ú chỉ ngồi một chỗ, làm sao mà...
- Tôi hiểu. Cô không ngồi bán bánh ú nữa. Dựa vào câu chuyện xô xát hôm
qua, cô làm bộ giận dữ bỏ chợ đi làm người khác.
- Chuyện ấy anh cũng biết? – Tôi bỗng đỏ mặt hỏi mặt.
- Riềng đã kể hết. Nó nói khi cần bà chị của nó cũng ghê gớm lắm – Anh
mỉm cười.
- Cái thằng... - Tôi cúi thấp đầu sát mặt nước để che đi sự ngượng ngùng.
- Cô sẽ chuyển nghề đi buôn cá khô, mặt hàng này người ta buôn nhiều,
tránh được sự để ý đặc biệt. Trong những cái thùng gỗ đó, cô có thể ém
được thuốc nổ, mỗi lần một ít, chỉ mươi chuyến là đủ. Nơi nhận thuốc và
nơi trao thuốc, cũng như mọi cách thức, mẹo đi đứng ra sao, nói năng thế
nào, cậu Riềng sẽ bàn với cô thật kỹ sau, ở đây không nói hết mọi điều
được. Bây giờ cô tạm nhận ít tiền để làm vốn đi buôn. Tôi để dưới hòn đá ở
gần cái thúng của cô đó, lấy lên cho khéo. Vậy thôi, cô có thể đi được rồi. -
Đến bây giờ anh mới nhìn thẳng vào tôi, cái nhìn thật dịu dàng – Chúc...