SÔNG XA - Trang 114

Thanh thành công. Trong khi hành động đừng quên lúc nào chúng tôi ccũng
có mặt ở bên cạnh. Tạm biệt!
Anh thu cần, nhét đồ vào túi, miệng huýt gió rồi ngồi lên xe, nổ máy. Trong
thoáng chốc, bóng anh đã khuất dạng sau những rặng cây ở xa.
Cúi xuống soạn lại đôi quang, tiện tay tôi nhấc nhẹ hòn đá, cầm lấy gói tiền
nhét vào thúng, tất tả đi về nhà.
Ngày đầu tiên tôi đến với cách mạng, công việc đầu tiên tôi làm cho cách
mạng là như thế. Tôi sẽ không kể những chuyến đi tải thuốc nổ ấylàm gì.
Nó giống như mọi công việc khác mà người ta nói đến nhiều rồi, tất nhiên
mỗi loại công việc đều có cái phức tạp, cái hiểm nguy riêng của nó. Vào
những ngày mà lính đông hơn dân, cảnh sát các loại trà trộn khắp hang
cùng ngõ hẻm, nói năng đi lại khang khác một chút là có thể bị nhét cổ vào
máy chém; tải được hơn tạ thuốc nổ như thế cũng là một việc không dễ
dàng gì. Điều còn lưu lại trong trí nhớ của tôi là cái đêm trước của ngày
hành động. Đêm đó tôi hòan toàn không ngủ. Nằm ôm con vừa mong trời
mau sáng lại vừa mong đừng bao giờ sáng cả. Vừa háo hức, vừa run rẩy;
vừa sẵn sàng chấp nhận tất cả lại vừa lo toan đủ điều. Đầu đêm tôi nghĩ
rằng nếu đợt chuyển tải này thành công thì đó cũng là góp phần rút ngắn
thời gain vợ chồng con cái gặp nhau. Giữa đêm tôi lo mình vụng dại dễ làm
bể công chuyện, phương hại đến các anh ấy. Cuối đêm lại thấy tin ở mình
hơn, thấy kẻ thù chưa hẳn đã là ghê gớm. Lúc này tôi mường tượng ra khắp
nơi súng đạn nổ rùm trời, trong đó có cả phần thuốc nổ của tôi mang về; lúc
khác tôi lại thấy làng xóm vẫn vắng tanh, vẫn những xác chết không người
nhận trôi trên sông, trên suối, nằm trương sình ở giữa cánh đồng. Nhắm
mắt lại tôi nghe rõ tiếng súng nổ râm ran, rất nhiều người, đen đặc những
người ào lên đập nát công sở này, đồn bốt nọ, có cả tôi trong đó, súng đạn
đầy người băng chạy về phía anh vừa ra khỏi ngục. Nhưng mở mắt ra tôi lại
chạnh nghĩ mình có thể cũng vào tù, có thể gục xuống ở một nơi nào đó,
bên cạnh những trĩnh mắm vỡ vụn, ngực loang máu, khi đó tiếng khóc
thằng Đức thét lên gọi má... Tâm tưởng tôi hoàn toàn lộn xộn, cố ghì, cố
hướng nó vào một đường chính nhưng bất lực; càng hướng nó càng tản
mạn ra, luễnh loãng. Mong trời mau sáng, mong trời đừng sáng có lẽ là vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.