SÔNG XA - Trang 117

cảm, tâm lý cung như các mánh khóe hoạt động của bọn này. Tôi thu nhận
tất cả, tổng hợp thành những nhận xét, báo cáo lại với ông Năm. Ông Năm
nghe không sót một câu, hí hoáy ghi chép sau đó ngẩng lên nói: “Cái cô
này lạ thật! Cứ như là đã qua trường quân báo rồi không bằng”. Tự tin ở
mình hơn, tôi bắt đầu thu thập tin tức về các hoạt động của địch xảy ra từng
ngày một. Một mình tôi lấy tin không xuể, dễ lộ mặt, dần dà tôi thu thập tin
qua người khác, chủ yếu dựa vào những thành phần quen biết kể trên. Có
lúc tôi moi tin ngay từ miệng bọn sĩ quan quân đội, bọn cảnh sát dã chiến
và cả mấy thằng mật vụ mà động chỗ nào cũng thấy. Hồi ấy tôi đi vào mọi
người thật dễ dàng, thật nhẹ nhàng, gần như không cần phải tỏ ra cố sức gì
cả. Chính tôi nhiều khi cũng không hiểu tại sao nữa. Chả lẽ làm cách mạng
mà lại đi tin rằng trời đã phú cho mình cái khả năng cảm hóa con người?
Lúc này tóc tôi đã mọc lại, dài chấm vai. Do phải tính toán làm ăn với các
chủ thầu có máu mặt, đi đứng cho đúng kiểu, khi cần cũng hơi kênh kiêu,
hơi đỏm dáng một chút. Nước da tôi đã trở lại trắng trẻo, thân thể tôi không
còn gầy gò như trước. Thiên hạ ưa nói chuyện với tôi, bọn lính, bọn cảnh
sát đứng trước tôi đều tỏ ý muốn làm quen, bắt chuyện “Cô có một cái lợi
thế là nhan sắc. Kẻ thù vốn không tin rằng những người đàn bà nhan sắc lại
có thể đâm đầu theo cách mạng, nhất là trong những việc mà tính mạng
treo sợi tóc như chuyện trở vũ khí”. Ông Năm có lần nói với tôi như thế.
Ông không ngờ rằng câu khen đó đã khiến tôi chạnh lòng. Tôi nghĩ đến anh
ấy. Đẹp mà làm gì? Nhan sắc mà làm gì khi người duy nhất có quyền
hưởng cái đó, chăm bẵm cái đó cho đẹp hơn lại đang ngồi tù. Đẹp chỉ để
cho thiên hạ nhìn thôi thì bẽ bàng lắm. Và... sử dụng mãi cái đẹp cho việc
chuyên chở vũ khí bí mật cũng chẳng thú vị gì. Tôi đoán chắc rằng không
một người đàn bà nào muốn thế. Hoàn cảnh nó bắt người ta phải chấp nhận
cái bẽ bàng đó thôi. Đã vậy mà thím tôi có lần để ý nhìn tôi từ đầu đến chân
rồi nói: “Hai nè! Tao thấy độ này khác lắm rồi đó! Gái xa chồng cẩn thận
giữ gìn nghe con, kẻo lối xóm người ta cười chê...”. Tôi chỉ bảo thím cứ
yên tâm, tôi không phải loại người như vậy, nhưng đêm về ôm con nằm
một mình, nước mắt lại chảy ra.
Trong các chuyến đi, có mộtlần tôi gặp đồn trưởng Quang. Trông hắn vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.