SÔNG XA - Trang 240

Nghĩ lại em cứ thấy rùng mình... Sau khi tạm biệt chị ở cửa rừng, em đặt
chân lên mặt lộ khá xuôn xẻ. Mọi viẹc xảy ra đúng như chị dự đoán, không
một ai nghi ngờ em cả. Trước khi vẫy một chiếc xe lam về Sài Gòn, em còn
kịp nhìn thấy đôi mắt không đeo kiếng của anh Tiến nhìn vuốt theo em đầy
lo lắng. Đên bây giờ em vẫn biết ơn anh ấy thật nhiều về mọi tình cảm và
mọi chăn sóc anh ấy giành cho em. Thời gian qua, tình cảm của Tiến đối
với em thế nào em hiểu hết, nhưng... em không thể đáp ứng được. Hình như
em với anh ấy trái duyên trái số với nhau. Chị nói với Tiến giùm em là Tiến
tốt lắm, cao thượng lắm, em không xứng đáng với Tiến đâu...
Về đến Sài Gòn, em gặp ngay nhóm bạn trong băng nhạc cũ. Chúng nó hỏi
em bấy nay đi đâu và khen em trắng ra, đẹp hơn trước! (không ngờ những
ngày cực nhọc với chị ở trong rừng lại làm em thay đổi kỳ lạ thế?).
Đang ở rừng yên tĩnh, thanh đạm và ấm cúng đã quen, ra ngoài này mấy
ngày đầu ồn ào, cuồng nộ em nhức đầu không chịu nổi. Bọn bạn xung
quanh, xưa nay em đâu còn lạ gì nhưng sao bây giờ trông chúng lòe loẹt,
nhạt nhẽo và tầm thường thế. Ngoài nhậu nhẹt, ca hát, đập phá và yêu
đương, chúng không còn biết làm gì nữa. Thằng cha nhạc sĩ kiêm ca sĩ có
tên tuổi hồi trược em cũng gặp lại. Vừa thấy em, hắn đã đứng ngây ra rồi
liên hồi quỳ sụp xuống đòi suốt đời làm nô lệ cho em. Con người óng
chuốt, trơn tuột và ẻo lả như tàu lá này không hiểu tại sao có thời em yêu
đến thế! Hay tại vì bấy lâu em nhìn những khuôn mặt gai góc, đầy mê say
và kiên nghị của đồng đội quen mất rồi?
Hắn hỏi cái gì đã xảy đến với em trong thời gian qua? Em kêu cuộc sống
này ngấy ngán quá! Có đốt đuốc đi tìm suốt đời cũng không thấy một thằng
đàn ông cho ra đàn ông. Hắn hỏi nửa đùa nửa thật: “Ngay cả bọn đàn ông
người rừng nữa à?” Em trừng mắt: “Đừng nói năng cái kiểu lạp xạp ấy!”.
Hắn xin lỗi: “Tại vì có thời gian tôi nghe nói Nghĩa chán chường bỏ vào
rừng làm phiến loạn!”. Em giật mình nhưng vội trấn áp ngay: “Vậy thì bắt
đi! Trói đi, giải lên Tổng nha mà lãnh thưởng. Đồ hèn!”. Hắn im không nói
gì nữa và chỉ nhìn em ngây dại. Giá lúc đó em bắt hắn quỳ xuống hôn chân
em chắc hắn cũng làm. Nhưng chị ơi!... Thật không ngờ, đây lại là dấu hiệu
đầu tiên đẩy em đến bất hạnh mà em không hề biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.