SÔNG XA - Trang 271

lại nuốt nước bọt – Tôi xin phép vẫn được gọi cô ấy là đồng chí bởi vì chưa
có dấu hiệu gì Nghĩa là kẻ thù của nhân dân cả. Nếu gọi là khuyết điểm thì
khuyết điểm ấy chủ yếu là do tôi. Chính tôi là người khởi xướng mà vừa rồi
anh Nhân cố ý không nhắc đến, và chính tôi trao nhiệm vụ cho cô ấy. Có
thể nói đồng chí bí thư tỏ ra rất thận trọng khi chấp nhận vụ này nhưng do
tôi, chính tôi ép đồng chí ấy. (Tôi nhìn thẳng vào mặt anh Tám. Anh quay
đi, vẻ rất khổ sở). Tôi là người chỉ huy trực tiếp, và thất bại, tất nhiên tôi là
người chịu trách nhiệm nặng nhất. Điều cuối cùng, chính Nghĩa tha thiết
xin tôi cho nhận nhiệm vụ này chứ không ai bắt ép cả. Tôi đã tin cô ấy và
bây giờ vẫn còn tin. Còn những chi tiết kia, các anh không phải là đàn bà
con gái, có nói ra các anh cũng không hiểu được đâu. Và nếu lúc này không
có ai hiểu, nhất định mai sau người ta sẽ cảm thông với cô ấy. Phụ nữ
chúng tôi, có được tỉnh táo, cứng rắn như cánh đàn ông nhưng có lẽ chúng
tối ống có tình với nhau hơn…
Tôi dừng lại như người hụt hơi vì không biết nói thêm gì nữa. Mắt tôi hoa
lên như vừa chạy qua một cánh đồng bưng nắng gắt. Chao ôi! Thế mới biết,
để vượt được mình, để nói được những điều cần nói mà những điều ấy sẽ
ảnh hưởng tới người thân yêu nhất của mình cũng khó khăn biết bao nhiêu,
còn khó nhọc hơn cả một trận đánh gian nan nhất. Thấy bàn tay tôi run run,
chị Ba cầm lấy như vừa để giữ lại cũng như vừa để truyền sang tôi sự cảm
ơn về những lời nói đó. Tôi không để ý đến cử chỉ ấy. Trong tôi chỉ có một
cảm giác rã rời, mệt mỏi. Cảm giác này càng được tăng lên khi tôi thấy mái
đầu của chồng tôi cúi dần xuống. Ý kiến của tôi, đã đánh một đòn bất ngờ
và khá nặng nề vào tâm lý của anh. Anh hoàn toàn như bị tê liệt, không cất
đầu lên được nữa. Đến khi anh ngẩng lên nhìn tôi thì sự u uất và oán trách
trong mắt anh đã khiến tôi rùng mình. Cái nhìn ấy như muốn nói: “Sao cô
lại phản bội tôi? Sao cô có thể đối xử với chồng cô như thế? Chính tôi, đã
có ý xí xóa cho cô một trách nhiệm kia mà!” Đến lượt tôi buộc phải nhìn
xuống: “Anh Nhân! Em biết anh buồn em lắm nhưng em không thể nói
khác được. Không thể vì tình nghĩa chồng vợ mà đồng lõa với những cái gì
không phải là sự thật.Vả lại tình nghĩa vợ chồng… Từ lâu nay anh còn có
coi em là vợ anh nữa đâu. Và em… Thôi, đành vậy. Trong cuộc đời có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.