miền Tây cả tuần mới về. Tới đây nếu má..., hai chị em tôi nương tựa vào
đâu? Có đêm, nghĩ đến chuyện ấy, tôi khóc sưng mọng cả mắt. Khi má
khỏe lên một chút, tôi thủ thỉ kể lại cho má nghe gia cảnh của anh, má khẽ
thở dài, hồi lâu mới nói: “Má biết hai đứa bay rồi sẽ thương nhau. Có điều
con cần nhớ, nếu thương yêu nhau thật thì ráng giữ lấy nó...”. Tôi cười, an
ủi má “ Chưa, chưa thương đâu má. Nhưng nếu có... thương thì con cũng
không thèm giữ anh ấy đâu”. Nói vậy nhưng tôi vẫn thấy có một chút lo
lắng vẩn vơ.
Hôm sau, anh đến chơi. Lần này anh ở chơi lâu hơn, gần như cả buổi chiều.
Tối một lúc anh mới chào má tôi ra về. Tôi đưa anh qua sân, anh bảo tôi
tiễn anh thêm một đoạn nữa. Tôi gật đầu đi cạnh anh, không nói. Đến bờ
suối, anh đứng lại và nhìn thẳng vào tôi, giọng thoảng đi:
- Thanh!
- Dạ! – Tôi thấy run khắp người đến nỗi định quay lưng bỏ chạy.
- Thanh có ghét tôi không?
- Dạ, không... có... À không! – Tôi nói như con điên, lưỡi muốn líu lại.
- Nếu tôi hỏi Thanh làm vợ, Thanh có ưng không?
Đất dưới chân tôi bõng bồng bềnh chao đảo. Chóng mặt, tôi vội níu lấy một
cành cây. Đất vẫn bồng bềnh… Tôi quay mặt đi:
- Anh đừng nói giỡn, tội nghiệp tôi… Hoàn cảnh tôi như vậy, ai dám tính
chuyện lấy tôi làm vợ.
- Chính vì hoàn cảnh ấy mà tôi quyết định đấy. - Giọng anh rung lên thật
tha thiết – Thanh. Đừng cho anh là kẻ nói xạo, sự thực là như thế. Em lạ
lắm, em không giống ai hết. Anh đã đi nhiều nơi, gặp đủ mọi hạng người,
thậm chí đã có một vài tình yêu thoảng qua nhưng không có ai như em. Em
dịu hiền, em hội tụ rất nhiều những đức tính quý báu, đứng trước em anh bị
ngợp như đứng trước cái gì rất tinh khiết. Phải, em đẹp lắm. Em trắng trong
lắm! Nếu có em trong cuộc đời này, anh nghĩ mình sẽ sống tốt đẹp hơn, can
đảm hơn.
Tôi hoàn toàn mụ mị trước những lời nói tuôn như suối chảy của anh.
Những cố gắng chống đỡ cuối cùng bị tan vỡ từng mảng, rồi sụp đổ tan
tành. Tôi nép người trong cánh tay anh lúc nào không biết và để mặc cho