nước mắt trào ra. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là những giọt nước mắt của
tình yêu. Khắc khoải đợi chờ nó mà khóc, nó đến rồi cũng khóc. Khóc đến
đâu, người tan chảy đến đó trong sự ngọt ngào pha lẫn chút sợ hãi, thảng
thốt. Tôi nói trong khi vẫn nép vào ngực anh:
- Anh có thực lòng với em không?
- Không ai giả dối được trước cái nhìn của em cả.
- Anh có khinh em nghèo không?
- Cả đời anh, anh đứng cạnh những người nghèo khổ.
- Em sợ chẳng giữ được anh – Tôi chợt nhớ đến lời má.
- Tại sao?
- Anh như thế lại đi đây đi đó nhiều, anh quen biết bao đàn bà con gái còn
tốt, còn đẹp hơn em...
- Nói em đừng cười, gần ba mươi năm nay anh đã đi tìm em. Hôm nay gặp
được rồi, không bao giờ anh để mất em nữa. Đúng ra, chính anh lại lo
không giữ nổi em.
Tôi cắn mạnh vào vai anh để che đi sự xúc động trước câu nói nhiệt thành
nhưng chưa thật hiểu rõ nghĩa ấy. Cuối cùng, tôi chỉ còn có thể ấp úng:
- Anh Hai... sau này ăn ở với nhau, ráng đừng gây lộn, đừng cự cãi nhau
nghe anh! Em có thể bỏ qua cho anh tất cả, nhưng nếu anh xử tệ với em,
anh độc ác với em, em bỏ anh liền. Anh chịu vậy hôn? Đời em...
Những cái hôn cuống quít của anh không cho tôi nói thêm nữa. Đất dưới
chân tôi bồng bềnh... Dòng suối kia đang dâng lên, vỗ sóng vào khắp thân
thể tôi... tôi mê đi, ngạt thở trong tiếng rì rầm của nó.
*
* *
Một tháng sau, má tôi chết!
Giờ đây tôi mới nói điều này một cách bình thản nhưng lúc ấy, nỗi bất hạnh
đã giáng một đòn quá mạnh vào trí não của tôi. Suốt một tuần liền, tôi như
người phát điên, phát rồ, nếu không có anh canh giữ, ở bên tôi suốt khoảng
thời gian ấy thì có lẽ tôi cũng đi theo má tôi rồi. Đối với tôi thế là hết! Tất
cả trở thành trống trải, vô nghĩa! Cái neo neo tôi vào cuộc sống không còn
nữa thì tôi tiếp tục cuộc sống toàn ngang trái, khổ nhục này làm gì? Tôi sợ