Tuy thế đám cưới cũng rất vui. Bạn bè của tôi đến, bạn bè của anh ấy đến
nhiều hơn. Họ mang cả rượu, cả đàn sáo đến ca vọng cổ, ca tân nhạc suốt
đêm. Dù ủ ê nhưng tôi cũng biết đó là ý đồ của anh nhằm để tôi quên đi
phần nào sầu khổ. Trong đám đông phần lớn là dân nghèo, thợ thuyền ấy,
tôi có thoáng chú ý đến một người mặt đầy râu ria, nón phớt chụp mắt, từ
đầu tới cuối chỉ ngồi âm thầm trong bóng tối, không nói, không uống, đôi
mắt dồn vào tôi một cái nhìn kỳ dị lắm! Nhưng rồi tôi cũng nhãng đi,
không còn lòng dạ nào để ý đến thái độ của riêng ai nữa. Tôi chỉ mong mọi
việc xong lẹ lên.
Ở nhà cũ được một tháng, anh ấy đưa tôi về nhà ông chú ở một trang viên
cuối thị xã. Gái phải theo chồng! Ông chú anh muốn thế, mặc dù phải từ bỏ
ngôi nhà của má ra đi, tôi đau xé lòng, xé ruột. Đau hơn nữa là tôi phải xa
thằng Riềng. Má mất, chị lại đi lấy chồng, còn mình nó bơ vơ... Tôi muốn
quỳ xuống lạy em tôi ba lạy để xin nó tha thứ, hiểu cho hoàn cảnh tôi
nhưng chính nó lại quầy quậy bảo tôi phải đi. “Chị đừng lo cho em. Em sẽ
thay chị trông nom ngôi nhà này. Em còn, ngôi nhà này còn. Chị cứ đi
đi...”. Nó nói thế. Giây phút ấy, nó bỗng lớn bổng lên trước mắt tôi. Nó đã
trở thành một người đàn ông thực thụ rồi. Thế là tôi đành gạt nước mắt rời
bỏ nơi đã chứng kiến tất cả mọi cay đắng, vui buồn của một thời con gái để
ra đi làm phận sự người vợ. 3
Từ bữa đó, thỉnh thoảng anh lại đến thăm tôi. Anh giản dị, xuề xòa và vui
chuyện. Mỗi lần anh đến, căn nhà bé nhỏ của tôi ấm cúng hẳn lên. Má tôi
cũng có vẻ mến anh. Lâu lâu anh không tới, má tôi lại nhắc. Và lần nào
đến, anh cũng mang thuốc cho má. Anh ngồi bên giường đặt tay lên trán
má, cầm tay bắt mạch cho má, tìm những câu chuyện hóm hỉnh nói cho má
vui. Khi đó, anh dịu hiền như một thầy thuốc. Tôi thay chữ thầy bằng tiếng
anh lúc nào không biết nữa. Lần đầu nghe tôi gọi vậy, anh nhìn tôi đầy vẻ
biết ơn khiến tôi chưng hửng và chút nữa gọi thầy trở lại như cũ, nhưng…
đã chót rồi. Thường là anh ở chơi không lâu, mươi mười lăm phút hay nửa
tiếng là cùng. Anh cũng ít nói chuyện riêng với tôi. Nếu có nói, cũng là
những câu hỏi thăm bình thường. Tuy vậy, nhìn sâu trong mắt anh, quan sát
những cử chỉ của anh, tôi biết anh đang cố tránh né một điều gì, tránh né