- Nếu tôi hỏi Thanh làm vợ, Thanh có ưng không?
Đất dưới chân tôi bõng bồng bềnh chao đảo. Chóng mặt, tôi vội níu lấy một
cành cây. Đất vẫn bồng bềnh… Tôi quay mặt đi:
- Anh đừng nói giỡn, tội nghiệp tôi… Hoàn cảnh tôi như vậy, ai dám tính
chuyện lấy tôi làm vợ.
- Chính vì hoàn cảnh ấy mà tôi quyết định đấy. - Giọng anh rung lên thật
tha thiết – Thanh. Đừng cho anh là kẻ nói xạo, sự thực là như thế. Em lạ
lắm, em không giống ai hết. Anh đã đi nhiều nơi, gặp đủ mọi hạng người,
thậm chí đã có một vài tình yêu thoảng qua nhưng không có ai như em. Em
dịu hiền, em hội tụ rất nhiều những đức tính quý báu, đứng trước em anh bị
ngợp như đứng trước cái gì rất tinh khiết. Phải, em đẹp lắm. Em trắng trong
lắm! Nếu có em trong cuộc đời này, anh nghĩ mình sẽ sống tốt đẹp hơn, can
đảm hơn.
Tôi hoàn toàn mụ mị trước những lời nói tuôn như suối chảy của anh.
Những cố gắng chống đỡ cuối cùng bị tan vỡ từng mảng, rồi sụp đổ tan
tành. Tôi nép người trong cánh tay anh lúc nào không biết và để mặc cho
nước mắt trào ra. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là những giọt nước mắt của
tình yêu. Khắc khoải đợi chờ nó mà khóc, nó đến rồi cũng khóc. Khóc đến
đâu, người tan chảy đến đó trong sự ngọt ngào pha lẫn chút sợ hãi, thảng
thốt. Tôi nói trong khi vẫn nép vào ngực anh:
- Anh có thực lòng với em không?
- Không ai giả dối được trước cái nhìn của em cả.
- Anh có khinh em nghèo không?
- Cả đời anh, anh đứng cạnh những người nghèo khổ.
- Em sợ chẳng giữ được anh – Tôi chợt nhớ đến lời má.
- Tại sao?
- Anh như thế lại đi đây đi đó nhiều, anh quen biết bao đàn bà con gái còn
tốt, còn đẹp hơn em...
- Nói em đừng cười, gần ba mươi năm nay anh đã đi tìm em. Hôm nay gặp
được rồi, không bao giờ anh để mất em nữa. Đúng ra, chính anh lại lo
không giữ nổi em.
Tôi cắn mạnh vào vai anh để che đi sự xúc động trước câu nói nhiệt thành