một cách vụng về mà người phụ nữ nào tinh ý một chút cũng nhận ra ngay.
Qua lời anh nói, tôi biết đã lâu lắm rồi, anh không còn cha mẹ. Cha anh bị
Pháp bắt đày ra Côn Đảo và một thời gian sau, do sức khỏe vốn đã quá yếu,
lại bị đánh đập nhiều nên mất ở đó. Mẹ anh, nguyên ngày trước là một cô
nữ sinh nhà giàu, mềm yếu và ưa mơ mộng, chồng chết chưa được bao lâu,
không chịu nổi cảnh cô đơn và thiếu thốn đã đi theo một lão chủ xe đò
xuống Long Xuyên. Anh và cô em gái được gửi lại nhà ông chú ruột ở phố
trên nuôi giúp. Ông chú này chuyên buôn gỗ từ miền ngược xuống miền
xuôi nên cũng khá giả, có quyền thế với địa phương và hơi khùng khùng
cho ăn học đến nơi đến chốn. Sau ngày ký hiệp định Giơnevơ, anh được bổ
về đây dạy học. Cô em gái vẫn ở với ông chú và gần như là thư ký riêng
của ông.
Nghe chuyện anh, chạnh nghĩ đến hoàn cảnh mình, tôi nghĩ đến má tôi. Bác
sĩ nói bệnh tình của má chắc không qua khỏi mùa mưa này và an ủi tôi hãy
ráng bình tĩnh mà chấp nhận những hoàn cảnh xấu nhất. Thằng Riềng đã lại
đi làm. Nó xin được việc bốc vác ở bến sông, có khi nó theo tàu đi xuống
miền Tây cả tuần mới về. Tới đây nếu má..., hai chị em tôi nương tựa vào
đâu? Có đêm, nghĩ đến chuyện ấy, tôi khóc sưng mọng cả mắt. Khi má
khỏe lên một chút, tôi thủ thỉ kể lại cho má nghe gia cảnh của anh, má khẽ
thở dài, hồi lâu mới nói: “Má biết hai đứa bay rồi sẽ thương nhau. Có điều
con cần nhớ, nếu thương yêu nhau thật thì ráng giữ lấy nó...”. Tôi cười, an
ủi má “ Chưa, chưa thương đâu má. Nhưng nếu có... thương thì con cũng
không thèm giữ anh ấy đâu”. Nói vậy nhưng tôi vẫn thấy có một chút lo
lắng vẩn vơ.
Hôm sau, anh đến chơi. Lần này anh ở chơi lâu hơn, gần như cả buổi chiều.
Tối một lúc anh mới chào má tôi ra về. Tôi đưa anh qua sân, anh bảo tôi
tiễn anh thêm một đoạn nữa. Tôi gật đầu đi cạnh anh, không nói. Đến bờ
suối, anh đứng lại và nhìn thẳng vào tôi, giọng thoảng đi:
- Thanh!
- Dạ! – Tôi thấy run khắp người đến nỗi định quay lưng bỏ chạy.
- Thanh có ghét tôi không?
- Dạ, không... có... À không! – Tôi nói như con điên, lưỡi muốn líu lại.