SÔNG XA - Trang 51

nói chuyện. Nhìn khuôn mặt tuy hốc hác nhưng vẫn đẹp của anh nghiêng
xuống ánh đèn, tôi chợt nhớ đến câu nói nửa đùa nửa thật của cô Nghĩa hồi
sớm: “Chị ráng giữ lấy ảnh chị Hai. Chị mà hiền quá là mất chồng đó! Đàn
bà con gái thời nay táo tợn lắm!”. Tôi hiểu con người ngồi kia có thể lúc
thế này lúc thế khác, nhưng tôi tin rồi dù thế nào, con người ấy cũng trở về
với vợ con. Đôi mắt ấy, giọng nói ấy và cái cười ấy không phải là của hạng
người táng tận lương tâm. Nhưng tôi vẫn lo lo! Vẫn cảm thấy anh ở ngoài
tầm tay của mình. Tôi chưa chế ngự được anh. Lúc này biết tôi sắp sanh,
anh ngồi đó như hoàn tất một trách nhiệm, một đạo lý. Mai mốt sanh nở
xong rồi, biết đâu anh lại là của người đời như trước? Tôi nhìn anh mà anh
không biết, cứ đọc rì rầm, vẻ gắng gượng hiện rõ trên vầng trán lo âu. Tôi
đặt tay lên trang sách?
- Thôi! Đừng đọc nữa, anh.
- Em chán rồi sao?
- Không... em thấy anh đọc cực quá! Thực lòng anh không thấy hứng thú,
chỉ chiều em phải không?
- Bậy nào! Hứng thú chớ! Nè, sắp tới đoạn mùi mẫn rồi nè...
- Xạo! Anh đừng dối em. Nhìn con mắt mỏi mệt, ngơ ngơ của anh, em biết.
Anh thở dài và cười, gấp sách lại:
- Ừ, thôi vậy! Dạo này thần kinh anh thế nào ấy. Có lẽ sắp bệnh đây.
- Anh có điều chi giấu em?
- Trời đất! Em sao mà hay hỏi nhưng câu nghe muốn bể đầu vậy?
- Đúng! Anh đang có điều chi không vui, có điều chi đang hành hạ anh, làm
anh hốt hoảng?
- Không có điều gì hết trơn. Chỉ có điều con sắp ra đời nên mừng quá, anh
đâm lớ ngớ. Thôi, ngủ đi! Sắp làm mẹ rồi mà hay thắc mắc như vậy là
không tốt đâu.
Tôi biết anh đánh trống lảng nhưng cũng hỏi gì thêm
*
* *
Nhưng rồi khoảng mười ngày sau, vào một đêm u ám, tôi để đèn đến sáng,
nhưng không thấy anh về. Chắc lại cái tật cũ, tôi nghĩ vậy và bồn chồn hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.