SÔNG XA - Trang 83

ra, vơi nhẹ đi nhiều. Thế là vào phút chót, anh ấy đã thương tôi, anh ấy thực
sự thương tôi. Thế là đủ, dù cho anh ở đâu, thuộc về người nào. Và rồi đây
có còn gặp anh nữa hay thôi. Cô xem, lòng dạ đàn bà chúng mình kỳ cục
thế đó. Chỉ cần một phút như vậy là đủ sống cả đời.
- Thế rồi sau đó anh ấy có trở lại không? – Tôi hỏi, thực sự lo lắng cho số
phận của chị.
- Không. Anh đi miết cho tới ngày gần đây, một người bạn của anh ấy cho
hay anh ấy bị bắt.
Tôi ngồi im, lắng chìm đi trong những điều chị vừa kể. Chỉ cần một câu
chuyện ấy thôi, tôi bỗng thấy chị đáng yêu, đáng phục và gần gũi, dễ hiểu
với mình biết bao. Còn người đàn ông đẹp đẽ, như lời chị nói ấy chắc phải
tốt lắm, trung thực lắm mới đủ sức khiến người đàn bà ngồi cạnh tôi
thương yêu đến mức hy sinh nhiều như thế. Tôi chạnh nghĩ đến chống
mình. Hình như những người làm cách mạng, những người bị chính quyền
săn đuổi, bắt tù, bắt chết đều là những con người đáng yêu, ưu tú như vậy
cả. Nghe chuyện chị, tôi cành thấy yêu anh ấy hơn. Giống như chị, tôi sẵn
sàng hy sinh tất cả cho anh ấy. Trời ơi! Ít phút nữa là tôi sẽ được nhìn thấy
anh, nghe anh nói. Tôi sẽ kể lại câu đe dọa của viên đồn trưởng: “Nếu
chồng cô được ra tù, cô sẽ là đồng chí của nó”. Đúng! Nếu anh được ra,
nhất định tôi sẽ không để anh lặn lội một mình nữa. Gian nan có nhau, sống
chết có vợ có chồng. Tôi thích như thế và tôi tự biết mình dư sức làm được
như thế. Tôi sẽ đi cùng đường với anh. Con đường ấy đối với tôi còn rất xa
lạ, rất mờ mịt nhưng ba tôi, ba anh ấy, người thương của chị kia và biết bao
người khác nữa đang đi, tôi tin con đường ấy đúng, tin con đường ấy phù
hợp với tôi. Trước hết, tôi luôn luôn được ở kề bên anh.
Mải nghĩ ngợi lan man, cánh cổng sắt của khám ken két mở ra lúc nào
không biết. Cả tôi, cả chị đều hối hả đứng lên, bồng con, dắt díu nhau qua
đường. Tốp gác lúc nãy đã đổi, bây giờ thay vào đó là tốp lính khác cau có,
lì lợm hơn. Người đi thăm tù ở đâu ùn ùn đến đứng chật cả hè đường, mặt
mũi ai cũng bồn chồn, ngơ ngơ ngác ngác rướn cổ chờ gọi đến tên mình.
Tôi đứng đằng sau chị, dán mắt vào miệng viên cảnh sát đeo kính trắng tay
cầm một tập giấy to, nhỏ khác nhau thứ tự xướng tên những người được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.