cao lớn với bộ ngực vồng nở đến muốn bứt cả nút áo.
- Chút nữa quên. Giới thiệu với chị đây là anh Tám, cùng mần việc ở chỗ
em, bạn ruột của anh Hai đó - Thằng Riềng quay lại nói với tôi.
Tôi nhìn người đàn ông, gật đầy chào.
- Nghe ông bà đây nói cô xuống Sài Gòn? Có gặp được chú ấy không?
Tôi ngúc ngoắc đầu, nửa ra gật, nửa ra không.
- Chú ấy có được khỏe?
- Dạ... khỏe, anh – Tôi trả lời lấp đi, đánh lảng – Chú thím đi đâu cả rồi,
Riềng?
- Chờ chị hoài không được, hai người đi đưa đám tang rồi.
- Tang nhà ai?
- Nhà bà gì ở cuối ấp ấy. Con trai bả bị giết đêm hồi hôm.
- Ai giết?
- Chính quyền. Nghe nói họ kêu con bà là Việt cộng.
Ngực tôi bị bóp mạnh. Mấy năm nay, cứ mỗi lần nghe người bị bắt, bị giết,
ngực tôi lại đau dội lên như vậy.
Người đàn ông kín đáo nhìn ra cửa rồi ra hiệu mắt cho Riềng. Nó gật đầu
vác ghế ra hiên ngồi hóng gió, cái lưng chầm bầm, che gần khít khung cửa.
Người khách ngồi xuống trước mặt tôi, nói chậm rãi, tôi bị thu hút ngay bởi
cái giọng rất sâu, được phát ra từ lồng ngực của anh:
- Sắp tới giờ giới nghiêm, chúng tôi không nán lại được lâu. Tôi là bạn của
chồng chị, một người bạn hoàn toàn có thể tin cậy được. Chú Hai chẳng
may bị bắt, chắc cô nuôi con một mình hết sức vất vả. Vậy tôi đại diện cho
những người bạn của chú ấy mang tới đây chút tiền để cô xoay xỏa trong
những ngày trước mắt. Vừa nói anh Tám vừa lôi ở trong ngực áo một gói
nhỏ bọc giấy nhật trình đưa cho tôi.
- Anh Tám... – Tôi lắc đầu - Mẹ con tôi tuy thế còn xoay xỏa được, lấy của
các anh làm gì.
- Đây là quyết nghị của đoàn thể - Anh nghiêm sắc mặt – Xin lỗi. Rồi tới
đây cô sẽ hiểu đoàn thể là cái gì, nhưng trước hết cô phải nhận đã. Nuôi
con lúc này cũng là trách nhiệm, là nhiệm vụ của cô đối với chồng, đối với
bạn bè đồng chí của chú ấy.