STALINGRAD - TRẬN CHIẾN ĐỊNH MỆNH - Trang 371

21

“KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐẦU HÀNG”

Mặt trận ngoài thảo nguyên tương đối yên tĩnh hơn trong tuần đầu của

tháng 1. Hầu hết thời gian ở đây chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng súng bắn tỉa,
một loạt súng máy hiếm hoi và tiếng rít xa xa của pháo sáng bay lên trong
đêm: tất cả là cái mà một trung úy gọi là “giai điệu thân quen của chiến
trường”. Sau tràng phát thanh và rải truyền đơn vào ngày 9 tháng 1, binh
lính Đức hiểu rằng một trận tấn công dứt điểm là không thể tránh khỏi. Lính
gác run không kìm được lại có thêm lý do để cố tỉnh táo.

Một người lính nói với cha tuyên úy khi ông này đến ngay trước cuộc tấn

công: “Chỉ một miếng bánh mì nhỏ nữa thôi, Herr Pfarrer, rồi thì gì cũng
chấp hết”. Nhưng khẩu phần bánh mì đã bị rút xuống chỉ còn 75 gam. Ai
cũng biết họ sắp phải đối mặt với một trận đánh tiêu diệt của quân Soviet mà
mình lại đang yếu vì đói và bệnh tật, đạn lại ít, có điều họ không hiểu hết lý
do.

Có cả hai kiểu chấp nhận định mệnh - “một là nói về cái chết cứ như nói

đến bữa sáng” - còn một vẫn có lòng tin. Lính bình thường tin những chuyện
quân đoàn tăng SS cùng viện binh đổ bộ đường không. Trong Sư đoàn bộ
binh số 297, binh lính tiếp tục tin “rằng viện binh đã đến Kalach rồi... các sư
đoàn GrossdeutschlandLeibstandarte

[88]

. Pháo tín hiệu nhìn thấy ở phía

tây lập tức được giải thích là tín hiệu của viện binh. Ngay cả sĩ quan cấp
dưới còn bị sĩ quan cấp trên lừa, như một trung úy khai với NKVD. Cho đến
tận tuần đầu tháng 1, trung đoàn trưởng của họ, thuộc Sư đoàn bộ binh số
371, vẫn bảo họ: “Viện binh đã đến gần”. Nhưng rồi họ sốc nặng khi được
nghe “qua các nguồn tin” (chắc là bên không quân) về chiến dịch giải cứu
bất thành và Cụm Tập đoàn quân sông Đông phải rút về phía tây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.