Lẽ sinh diệt, lý tu hành • 65
ra sẽ bắt đầu xảy ra. Tôi đã luôn luôn tiếp cận những hiện
tượng đó với một sự cẩn thận và kỹ càng. Thời còn là tu sĩ
trẻ, khi mới bắt đầu tu tập được vài năm, tôi không thể nào
tin tưởng cái tâm mình. Tuy nhiên sau này, khi tôi đã đạt
được nhiều kinh nghiệm và có thể toàn tin tưởng sự hoạt
động của cái tâm thì lúc đó không còn nhiều khó khăn. Thậm
chí ngay khi có những hiện tượng lạ thường hiển hiện lên, tôi
cứ để mặc nó ở đó. Nếu chúng ta biết ‘tẩy’ cách mọi sự khởi
sinh, thì tự chúng sẽ tự động biến mất. Tất cả chúng lúc đó
chỉ là nhiên liệu để nấu thành trí tuệ. Rồi cứ tu như vậy, thời
gian trôi qua, chúng ta nhận thấy bản thân mình hoàn toàn
thư thái, bình an.
Trong thiền, những điều thường là không sai có thể
đều là sai. Những điều ta thường được cho là đúng có thể là
sai, chỉ do ta ngộ nhận mà thôi. Ví dụ, khi ta ngồi xuống tréo
chân với quyết tâm và thệ nguyện: ''Được rồi! Không nhúc
nhích cục cựa đâu hết. Ta sẽ tập trung tâm. Hãy xem ta sẽ
làm được''. Cái kiểu bắt tay vào việc như vậy là không ăn!
Mỗi lần tôi thử làm quyết tâm như vậy thì sự thiền của tôi
chẳng ra sao. Thói thường chúng ta thích làm ra vẻ cản đảm,
kiên quyết. Nhưng mấy cái trò kiên quyết kiên tâm kiểu đó
không giúp gì được đâu. Từ sự quan sát để ý của tôi, tôi thấy
sự thiền sẽ tự nó tiến triển theo tốc độ nhanh chậm của nó.
Rất nhiều buổi tối tôi ngồi xuống thiền và tự thệ nguyện
rằng: ''Được rồi tối nay ta ngồi thiền! Tối nay ta sẽ không rời
khỏi chỗ ngồi trước 1:00 giờ sáng''. Ngay cả với cái ý nghĩ thệ
nguyện này, tôi đã đang tạo nghiệp xấu cho mình, bởi vì tôi
đâu ngồi được lâu như đã thệ nguyện đâu, khi chân bắt đầu
đau nhức mọi phía, tôi cảm thấy đau như sắp chết và lẽ
nhiên là bỏ cuộc liền. Tuy nhiên, sau này khi đã thiền tập
suông sẻ trơn tru, tôi có thể ngồi thiền rất lâu. Tôi không cần
phải đặt ra mục tiêu là 7:00 giờ, 8:00 giờ, 9:00 giờ hay 1:00 giờ
gì gì nữa, thay vì vậy tôi chỉ đơn thuần ngồi thiền, cứ duy trì