SỰ BÙNG NỔ DỊU DÀNG - Trang 65

Miễn cưỡng rời mắt nhưng không thể không hỏi, Nathan hất đầu về phía
chiếc bàn”
- Ai đó?
Bà Adele nãy giờ vẫn còn bực bội vì những lời cuối cùng của anh, hỏi lại
giọng cáu bẳn:
- Ai?
Nathan cố ghìm lại sự sốt ruột của mình
- Chỗ bàn ông nghị sĩ. Bà có biết ông ta không?
Bà ta quay đầu nhìn qua vai, vẻ khó chịu rồi nhoẻn cười – à, anh định hỏi
về Steve – bà nói và Nathan hiểu bà ta đã cảm thấy ít nhiều sự bất mãn của
anh – đó là Steve Whitney – bà thêm và ngoắc tay ra hiệu bồi bàn rót rượu
cho mình – Anh chưa gặp cậu ta à?
- Chắc chắn là chưa – Nathan nhanh tay trước người bồi bàn rót đầy rượu
vào ly Adele – Anh ta làm nghề gì? Bơm sắt hay chuyển tin? Làm gì?
- Trong anh ta giống như thế, đúng không – bà ta tự cho phép mình cái liếc
ngạo mạn về phía Nathan – Và phải nói rằng tôi không nghĩ là India đã biết
sử dụng hết các khả năng của anh ta. Cha anh thuê anh ta làm thuyền
trưởng một trong số những chiếc tàu của ông ấy và những lúc rỗi rãi, anh ta
làm ở câu lạc bộ.
Nathan cau mày nhưng tảng lờ câu bóng gió của bà Adele:
- Tối hôm qua tôi không nhìn thấy anh ta.
- Anh không thể thấy được – bà Adele nhấm nháp ly rượu – Anh ta đi một
chuyến qua đêm từ cuối giờ chiều qua.
Nathan gật đầu, nhưng không nói câu gì. Anh đang mải nhìn sang chiếc bàn
bên kia. Trước sự bực dọc của anh, ông nghị sĩ đã mời Whitney ngồi cùng
với họ. Giờ anh ta đang ngồi xuống bên cạnh India và ánh mắt cô sáng lên
vui mừng.
Nathan biết là bà Adele vẫn đang quan sát anh và việc tạo cho bà ta một cơ
hội như thế thật chẳng khôn ngoan chút nào. Anh biết nhưng không thể làm
khác được. Cặp mắt anh như dính chặt vào chiếc bàn của nghị sĩ Markham
và mãi đến khi người bồi bàn mang cà phê đến anh mới miễn cưỡng quay
lai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.